Chương 10 Mãnh thú
Đây là cuộc đuổi giết được sắp xếp cấn thận, cuối cùng vào lúc này, bức màn đã được vén lên!
Chiếc Maybach chạy khỏi nhà đế xe dưới hầm, người đàn ông vứt tờ báo xuống kia đột nhiên rút ra một khấu súng màu đen, họng súng đen ngòm nhắm thẳng vào chiếc Maybach, ánh mắt lạnh lẽo sát phạt.
“Pang!”
Một tiếng súng xuyên thủng bầu không khí yên tĩnh, vô số người qua đường hoảng sợ hét lên bỏ chạy khỏi hiện trường, mà một viên đạn đã nhắm chính xác vào kính chắn gió của chiếc Maybach!
“Răng rắc!”
Kính chắn gió đột nhiên nứt ra vô số vết nứt, vỡtan tành!
“Chuyện gì xảy ra?” Một tia hoảng sợ thoáng qua trên khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên nhưng thân là nữ chủ tịch, bản lĩnh mạnh mẽ đã giúp cô giữ được vẻ bình tĩnh vốn có của mình.
Chiếc Maybach đột ngột dừng lại, nhân viên quét dọn vệ sinh kia tay cầm lưỡi lê lao tới chiếc xe Maybach, đâm lưỡi lê làm cửa kính xe Maybach đột ngột bị xuyên vỡ. Một nhát trí mạng!
Đọc FULL bộ truyện.
“A!” Lê Kim Huyên và Lâm Trinh Tuyết ngồi ở hàng ghế sau rốt cuộc cũng không thế bình tĩnh trước khoảnh khắc sinh tử quan trọng này được nữa, khuôn mặt xinh đẹp của bọn họ thoáng chốc tái nhợt! Đây là một vụ ám sát!
Lê Kim Huyên không ngờ hôm nay Ịại có một vụ ám sát nhắm vào cô. Cô hoàn toàn không có một chút chuấn bị nào, thậm chí còn không thuê vệ sĩ!
Là một đô thị kinh tế đang phát triển, vụ ám sát này chắc chấn sẽ gáy chấn động cả nước.
Lê Kim Huyên và Lâm Trinh Tuyết suýt soát tránh được đòn tấn công của lưỡi lê, hai người phụ nữ ngồi ở hàng ghế sau tóc dài tán loạn, ngực phập phồng, đôi mắt xinh đẹp lóe lên vẻ sợ hãi bất lực.
“Lái xe nhanh! Gọi cảnh sát đi!”
Lê Kim Huyên lập tức phản ứng lại kịp, nói với lái xe Trần Xuân Độ.
Nhưng vào lúc này Lê Kim Huyên mới phát hiện, chỗ ghế lái không có một bóng người, Trần Xuân Độ đã đi khỏi chỗ này từ đời tám hoánh nào rồi.
“Gã này!” Lê Kim Huyên nghiến răng, trong lòng hận đến ngứa ngáy! Cái gã Trần Xuân Độ yếu đuối này phỏng chừng đã sợ đến vỡ mật rồi.
Anh ta nhát như thỏ đế, hễ gặp thời điểm nguy hiểm là anh ta sẽ chạy thoát thân trước.
Trong lòng Lê Kim Huyên hối hận không thôi, sao bản thân lại lấy phải người chồng như thế chứ?
Trần Xuân Độ mở cửa xe, vọt lên giữa lưng chừng, trong nháy mắt đã lao ra, nhanh như chớp!
“Đi chết đi!” Giờ lúc này một tên sát thủ tay cầm lưỡi lê, chính vào lúc gã ta sắp đâm ra một lần nữa đột nhiên một tàn ảnh hiện ra bên cạnh gã ta, tiếp đó lồng ngực gã ta truyền đến một trận đau nhức, cả người bay ngược ra ngoài.
Trần Xuân Độ chậm rãi thu chân lại, cũng không biết mình đã đứng chắn trước mặt gã sát thủ này từ lúc nào, cú đá vừa rồi của anh hoàn toàn dùng hết sức, xương sườn của tên sát thủ này chắc chắn đã gãy!
Lúc đ’âu những sát thủ khác còn ngây người ra, sau đó vô cùng tức giận, nhao nhao dùng nhiều cách xông lên. Vô sô lưỡi dao sắc bén điên cuồng chém tới, chỉ cần một nhát chém trúng lên người Trần Xuân Độ thôi thì anh không chết cũng sẽ bị tàn phế.
Trần Xuân Độ lạnh lùng nhìn lướt qua đám người kia, bóng người đột nhiên nhoáng chuyến động, hai chân thon dài như roi thép bắn ra, đá thẳng gã sát thủ bay ra xa mấy mét.
Tốc độ của Trần Xuân Độ Thần thực sự quá nhanh khiến những tên sát thủ kia vừa ngạc nhiên lại vừa giận dữ lúc này hoàn toàn không kịp phản ứng.
Mà Lê Kim Huyên chỉ cảm thấy mắt hoa lên, sau đó phát hiện mấy gã sát thủ xung quanh nhao nhao ngã xuống, xương lồng ngực vỡ nát, không bò dậy nổi.
Còn ở phía xa, một dư ảnh mơ hồ lao thẳng về phía chiếc xe màu đen! Lê Kim Huyên híp mắt nhưng bóng dáng kia nhanh đến mức cô không thể nhìn rõ!
“Ầm ‘âm ầm!”
Chiếc xe màu đen bên đường, kính phản quang màu đen từ từ hạ xuống, lộ ra một khe hở, mấy họng súng lần lượt thò ra, chính xác nả đạn về phía Trần Xuân Độ!
Vẻ mặt Trần Xuân Độ lạnh lẽo, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường, thủ đoạn tầm thường này hoàn toàn không thể làm anh bị thương được.
Vô số ngọn lửa phun ra nuốt vào, ngọn lửa đan vào nhau. Thân pháp trên người Trần Xuân Độ bùng lên, nhanh như tia chớp. Một lưỡi lửa xuyên qua không khí, lướt qua cổ Trần Xuân Độ cách vài milimet, gần như có thể cảm nhận được âm thanh gầm rú của lưỡi lửa và sóng không khí dữ dội!
Bên trong xe, vẻ mặt mấy tên sát thủ ngập tràn sợ hãi, Trần Xuân Độ giống như chiến thần nhập xác, trong vòng vài giây ngắn ngủi anh đã hạ gục được kha khá tên đồng bọn của sát thủ.
Đã vậy anh còn né được mấy viên viên đạn?
Sao anh có thể làm như vậy được?
Những tên sát thủ này làm sao biết được bóng dáng của Trần Xuân Độ đã rải rác khắp các vùng chiến tranh ở nước ngoài… Tên tuổi của anh nổi danh như cồn ở nước ngoài, đó chắc chắn là tồn tại mà bọn họ luôn ngưỡng vọng.
Trần Xuân Độ nhìn tấm kính phản chiếu bằng ánh mắt đầy ấn ý, ánh mắt như mộtlưỡi dao sắc bén, xuyên thẳng qua cửa sổ xe, liếc nhìn mấy tên sát thủ kia với vẻ cực kỳ xem thường.
Một giây sau, Trần Xuân Độ di chuyển, thân pháp bùng lên, mãnh liệt như điện, nhanh chóng đến gần mấy đối tượng trong chiếc xe màu đen này.
Chớp mắt Trần Xuân Độ tung ra một nắm đấm, cả bắp tay căng cứng, mạch máu lập tức phồng lên, gân guốc như một con rồng xanh!.
Illll Truyện đề cử: Thư Ký Toàn Năng của Đường Tổng lllll
“Bốp!”
Ầm ‘âm một tiếng, cửa kính ô tô bị một cú
đấm vỡ tan tành trong lập tức hóa thành bụi. Trần Xuân Độ đánh một đấm vào mặt tên sát thủ kia, tiếng xương gãy vang lên, sống mũi của tên sát thủ bị đấm sụp xuống, khuôn mặt máu me be bét.
Ánh mắt Trần Xuân Độ chợt lóe lên, cánh tay phải dùng sức, kéo mạnh một cái, tên sát thủ kia bị Trần Xuân Độ kéo thẳng ra ngoài qua khe cửa số hẹp.
Trần Xuân Độ kéo cửa xe, chiếc xe màu đen run lên bần bật, trong xe vang lên tiếng xương cốt gãy vụn cùng tiếng thét la chói tai.
Ngay sau đó, khắp nơi vang lên tiếng than khóc, chưa đầy nửa phút các sát thủ đều ngã xuống, tất cả đều bị một người đàn ông tay không khuất phục!
Vố số người có mặt tại hiện trường đều ngạc nhiên và sợ hãi. Khi nhìn thấy cảnh tượng hãi hùng này trong đầu họ đều hiện lên một ý nghĩ cực kỳ hoang đường…siêu nhân! Đây chắc chắn là siêu nhân!
Bên trong chiếc Maybach, Lê Kim Huyên nhìn cảnh này từ xa, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt đến sững sờ. Nhịp tim đập loạn xạ, hơi thở hỗn loạn, hồi lâu mới bình tĩnh được.
Đáy là lần đầu tiên cô trải qua
Advertisement
chuyện như vậy, hoàn toàn không có cách nào bình tĩnh được…
Trước cửa tòa nhà Lê thị, từng tốp nhân viên bảo vệ mặc đồng phục lao ra, dẫn từng tên sát thủ đi. Trong đó có mấy nhân viên bảo vệ bước đến bên cạnh chiếc Maybach, mở cửa, dìu Lê Kim Huyên và Lâm Trinh Tuyết đã mềm oặt xuống xe.
“Anh mau kêu người kia đứng lại!” Sau khi Lê Kim Huyên hoàn hồn, cáu đầu tiên nói ra chính là ngăn cản người đàn ông bí ấn kia lại!
Một lúc sau, một nhân viên bảo vệ bước đến nói: “Tổng giám đổc Lê, người đàn ông kia rời đi quá nhanh, người của chúng tôi không tìm thấy bóng dáng của anh ta.”
“Anh hỏi thăm những người có mặt ở hiện trường thử xem có người nào nhìn thấy mặt người đàn ông kia không?” Lê Kim Huyên không ngừng hít sâu, mở miệng hỏi.
“Tốc độ của anh ta quá nhanh hoàn toàn không có ai thấy rõ… Mấy sát thủ kia gần như là trong nháy mắt đã bị khống chế…” Một nhân viên bảo vệ nói.
“Tổng giám đốc Lê, trước khi vụ ám sát xảy ra, có người nào đó đã thông báo cho chúng tôi rằng cô sắp bị ám sát ở lối vào của tòa nhà Lê thị, bảo chúng tôi chuấn bị nhân viên cấp cứu sẵn sàng… Cho nên chúng tôi mới đến đáy nhanh như
vậy.” Đội trưởng đội bảo vệ giải thích với Lê Kim Huyên. Lúc đầu anh ta cho rằng người ta là gọi điện thoại đến chọc phá, ai biết thật sự xảy ra vụ ám sát. Mấy sát thủ ám sát này thông qua cách ăn mặc và thân thủ có thế khẳng định đây đều là những kẻ giết người chuyên nghiệp.
“Đã có người thông báo cho các anh trước khi chuyện này xảy ra sao?” Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên thoáng ngạc nhiên. Lẽ nào người đàn ông bí ẩn kia biết sắp sửa xảy ra vụ ám sát nên đã cổ ý đến ngăn cản?
Lê Kim Huyên chỉnh lại mái tóc dài rối tung của mình, bộ ngực phập phồng kịch liệt, đôi mắt xinh đẹp lộ ra vẻ khó hiếu phức tạp hiếm thấy…
Thân thủ của người đàn ông bí ấn kia cực kỳ lợi hại, tài giỏi như siêu nhân khiến Lê Kim Huyên hoàn toàn không nghĩ ra được, trong số những người mình quen biết ai sẽ có năng lực siêu phàm như thế?
Lúc này, trong một căn phòng khách sạn cách tòa nhà Lê thị không xa, một người mặc đồ đen lấy ra một điếu xì gà Cuba, sau khi châm thuốc, một mùi thơm kỳ lạ lan tỏa khắp căn phòng.
Người mặc đồ đen ngồi trên ghế sô pha bằng da thật, đôi mắt được che bởi kính râm, chỉ có thế lờ mờ cảm nhận được luồng sát khí lạnh lẽo vô hạn từ tròng kính màu đen.
Trước mặt người mặc đồ đen, có mười một người đang đứng, ai nấy đều có vẻ ngoài lạnh lùng và thân hình vạm vỡ.
Mười một người đàn ông này đều là những sát thủ giết người hàng đầu của tổ chức này.
“Đội A được phái ra ngoài, vẫn chưa có động tĩnh gì sao?” Người mặc đồ đen chậm rãi nói, giọng điệu âm trầm, khiến người ta không đoán được suy nghĩ trong lòng anh ta…
“Báo cáo, toàn bộ đội A đã mất liên lạc.” Một tên sát thủ trả lời.
“Một đám vô dụng!” sắc mặt của người mặc đồ đen đột nhiên lạnh lẽo, bộc phát ra ý định giết người đáng sợ!
Người mặc đồ đen không ngờ, là một tổ chức giết người xuất sắc vậy mà đội A chỉ việc đi ám sát một nữ chủ tịch nhỏ bé lại không thành công.
“Người của chúng mày quả thật là những kẻ ăn hại.” Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một giọng nói, sau đó là tiếng phá cửa, trong phòng khách sạn bổng xuất hiện một người đàn ông.
Người mặc đồ đen quay đầu lại thì nhìn thấy một người mặc áo sơ mi trắng bấn không chịu được, trên môi ngậm điếu thuốc đang chậm rãi đi về phía anh ta.
Đôi mắt bình tĩnh kia lập lòe sát ý lạnh lẽo vô
tận.
Lúc này, anh như thần chết bước ra từ địa ngục!
Khóe miệng của người mặc đồ đen nhếch lên, anh ta lạnh lùng liếc nhìn Trần Xuân Độ, sau đó đột nhiên hét lên: “Bắt nó lại cho tao!”
Lập tức mười một người đàn ông đột ngột di chuyển, hóa thành mãnh hổ lao về phía Trần Xuân Độ.
“Nếu đã là rác rưởi, cho dù có bao nhiêu người tới cũng vô dụng thôi.” Trần Xuân Độ hờ hững rít vào phả ra một vòng khói thuốc. Khoảnh khắc khi mười một người kia tới gần, Trần Xuân Độ nhấc chân lên, hóa thành roi thép, quét ra ngoài!
“Ầm…”
Trong phút chốc, mười một người đàn ông đau đến nứt xương lồng ngực, cảnh tượng trước mặt đột nhiên xoay tròn sau đó bay ngược ra ngoài!
“Có một đòn mà cũng không đỡ nổi.” Dáng vẻ hờ hững nhận xét của Trần Xuân Độ khiến khuôn mặt người áo đen đột nhiên trở nên khó coi.
“Mày là ai?” Người mặc đồ đen lạnh lùng hỏi.
Anh ta nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, không khí trong phòng chợt như đông cứng lại.
“Mày không có tư cách biết tên của tao.” Trần Xuân Độ gằn từng chữ.
Đầu tiên người mặc đồ đen hơi ngây ra, sau đó nhìn Trần Xuân Độ chế nhạo khinh thường: “Kẻ ngu dốt.”
Người mặc đồ đen vừa dứt lời, vẻ mặt đột nhiên trở vặn vẹo, một chân bước ra đấm thẳng vào ngực Trần Xuân Độ!
Thân thế Trần Xuân Độ lóe lên như tia chớp, đầu mẩu thuốc trong miệng phụt thẳng ra bắn về phía người mặc đồ đen!
Lập tức, bộ đồ vest đắt tiền màu đen của người đàn ông kia bị muội than làm bấn.
Khoảnh khắc đó vẻ mặt của người mặc đồ đen thay đối, đôi mắt dưới tròng kính đen đó khẽ vằn lên tia máu!
Bộ do vest của anh ta bị làm bẩn rồi!
“Đúng là điếc không sợ súng!” Người áo đen gằn từng câu từng chữ, đấm ra một đấm, lập tức gân xanh trên cánh tay nổi lên cuồn cuộn, sức mạnh đáng sợ cỡ nào.
Trần Xuân Độ hờ hững nhìn anh ta, ánh mắt vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn không trốn tránh!
Nhưng ngay sau đó tròng mắt của người áo
đen đột nhiên co lai, vẻ măt khó tin.