Nếu không phải vì Hoàng Chiến sợ ảnh hưởng xấu, sớm đã để những người lính này điên cưồng nổ súng, trực tiếp dùng mưa bom bão đạn, làm cho Trần Xuân Độ chết không nhắm mắt.
Trần Xuân Độ dưới sự vây quanh của binh lính, bình tĩnh đi ra khỏi quán lẩu, phía sau anh hai bên trái phải, đều là những binh lính tinh nhuệ do Hoàng Chiến tuyển chọn, tất cả mọi người đều chĩa súng về phía Trần Xuân Độ, đi theo sát bên cạnh giống như gặp phải quân địch lớn mạnh.
Mức độ nguy hiểm của Trần Xuân Độ trong mắt họ, không thua gì một tên trùm ma túy lớn ở tam giác vàng!
Một người đàn ông không xem Hoàng Chiến ra gì, cũng đủ khiến họ cảnh giác cao độ, luôn trong trạng thái phòng bị!
Và Trần Xuân Độ đương nhiên nhận thấy sự cảnh giác và nghiêm khắc của những người này, chỉ là anh ăn mặc giản dị, bộ dạng điềm đạm, gần như không để ý đến những người này.
Những người lính tỉnh nhuệ này không biết rằng, như gặp phải quân địch lớn mạnh của bản thân, đối với Trần Xuân Độ mà nói, không tạo thành bất kỳ uy hiếp nào!
Bởi vì nếu họ biết rằng, Syria...!Taliban...!Iraq...Iđều có dấu vết của Trần Xuân Độ ở khắp mọi nơi...!thì họ sẽ không bao giờ muốn dùng súng chĩa thẳng vào Trần Xuân Độ!
Năm đó những người từng có ý tưởng này...từng để hàng ngàn hàng vạn người bao vây giết chết Trần Xuân Độ...!nhưng lại bị Trần Xuân Độ trả thù, cầm một cây súng bazooka, phá tan nơi ẩn náu của một tổ chức quân phiệt quốc tết
Trần Xuân Độ không quan tâm đến những điều này, theo góc nhìn của anh, những người này, gần như không khác gì với đồ trang trí...
Bị một đám người vây quanh, Trần Xuân Độ bước lên xe, Hoàng Chiến liếc nhìn Trần Xuân Độ đang ngồi trong xe, khóe miệng nở nụ cười hiểm ác.
Hoàng Chiến lập tức lên xe, chẳng mấy chốc, động cơ của cả đội xe nổ ầm ầm, cuốn theo lớp bụi dày đặc, nhanh chóng biến mất trong làn khói mịt mù.
Trong chốc lát, bầu không khí đè nén ở quán lẩu tan biến, sau khi trở lại ồn ào như trước, Irene mới bước ra khỏi nhà vệ sinh, liếc nhìn đoàn xe đang
phóng nhanh bên ngoài, hàng lông mày lá liễu chau lại.
Cô ta suy nghĩ một chút, gọi một cuộc điện thoại, nói nhỏ: “Kế hoạch thay đổi, xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, Trần Xuân Độ bị bắt đi rồi.”
Lúc này, trong biệt thự nhà họ Lê, Tô Loan Loan đang đứng bên cửa sổ, nghe Irene nói ở đầu dây bên kia, hơi nhíu mày hỏi: “Bị ai bắt đi?”
“Không rõ lắm, là người của quân khu Đại Hoa." Irene trả lời.
“Quân khu Đại Hoa...” Vẻ mặt Tô Loan Loan căng thẳng, sửng sốt, người đàn ông họ Trần này, lại bị người của quân khu Đại Hoa nhắm tới rồi sao?
Tô Loan Loan cau mày, cô ta càng ngày càng có linh cảm không tốt, càng điều tra Trần Xuân Độ, càng liên quan đến nhiều thế lực không ngờ tới.
Cô ta thậm chí có linh cảm rằng, dòng nước phía sau Trần Xuân Độ, rất sâu.
“Tô Loan Loan, cô đang làm gì vậy?” Đúng lúc này, giọng nói của Lê Kim Huyền từ bên cạnh truyền đến.
“Đến đây” Tô Loan Loan quay lại sô pha ngồi xuống, Lê Kim Huyên nhìn Tô Loan Loan: “Cô có biết Trần Xuân Độ đã đi làm gì không? Nói là ra ngoài đi dạo, đến bây giờ vẫn chưa về.”
Tô Loan Loan trong khoảng thời gian gần đây đang điều tra Trần Xuân Độ, đang rất sầu não, lắc đầu nói: “Không rõ nữa.”
“Gọi điện thoại cho anh ấy cũng không bắt máy, Kim Huyên, xem ra sức quyến rũ của cậu vẫn chưa đủ, còn không giữ được trái tim của anh ấy.” Tô Hiểu Vân trêu chọc nói.
Đôi mắt xinh đẹp của Lê Kim Huyên nhìn Tô Hiểu Vân đầy dữ tợn, mặc dù không nói gì, nhưng cô đã lặng lẽ cầm điện thoại lên, bắt đầu gửi tin nhắn cho Trần Xuân Độ, lạnh lùng chất vấn hỏi.
Mà vào lúc này, Trần Xuân Độ đang ngồi trên xe việt dã, được trông chừng nghiêm ngặt bởi một số người lính.
Đột nhiên, điện thoại reo lên, Trần Xuân Độ sờ vào túi quần, vài tên lính đột nhiên giương súng lên, sắc mặt dữ tợn!
Trần Xuân Độ sửng sốt, vẻ mặt trở nên bất mãn: “Này, vợ tao đang kiểm tra tao, không để tao trả lời một cái sao?”
“Không được.” Một trong những người lính lạnh lùng nói, có thái độ rất khó chịu với Trần Xuân Độ.
Và ngay khi anh ta nói xong, Trần Xuân Độ đã lấy điện thoại ra, dưới sự theo dõi của binh lính, anh mở điện thoại lên, bắt đầu trả lời tin nhắn một cách công khai.
Vẻ mặt người lính đó khó chịu, nhìn sang Trần Xuân Độ, vẻ mặt giận dữ.
Đây là đang khiêu khích anh ta sao?
Vẻ mặt của người lính lạnh như băng, anh ta không nhận được lệnh, không thể nổ súng...IChỉ có thể nhìn Trần Xuân Độ, bình tĩnh trả lời tin nhắn, rồi cất điện thoại đi.
“Nhìn xem, vậy không phải là được rồi sao?” Giọng nói thản nhiên của
Trần Xuân Độ truyền đến tai anh ta, khiến anh ta tối sâm mặt lại, trán nổi gân xanh.
Cục Cảnh sát của thành phố T.
Cục trưởng đang ngồi trong phòng làm việc, chuẩn bị thu dọn đồ đạc, tan làm về nhà, ông ta đang ngân nga một vài giai điệu, chuẩn bị tìm một quán bar gần đó, để xõa một tí.
Điện thoại bàn trên bàn làm việc, đột nhiên reo lên.
Cục trưởng cau mày, trong khoảng thời gian này, cấp trên rất ít khi gọi điện tới, rốt cuộc là tên nào không có mắt gọi điện qua đây làm gì?
Cục trưởng nhấc máy, đầu bên kia điện thoại đột nhiên vang lên một giọng nói: “Tôi là Hoàng Chiến đến từ quân khu Đại Hoa, vừa bắt được một tên tội phạm, tạm giam giữ ở chỗ ông trước."
Hoàng Chiến đến từ quân khu Đại Hoa, đó không phải là người của gia đình nhà họ Hoàng ở thành phố T hay sao!
Cục trưởng kinh ngạc, ông ta không bao giờ ngờ tới, một cục trưởng nhỏ bé như ông ta, lại có cơ hội tiếp xúc với nhân vật có cấp bậc như Hoàng Chiến!
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!