Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Long Vương Ẩn Mình - Lê Thần Yên (FULL)

Trên xe việt dã, Hoàng Chiến là người đầu tiên xuống xe, đi tới chỗ cục trưởng, cục trưởng cúi đầu, rất nhiệt tình cười nói: “Anh Hoàng, cuối cùng anh cũng tới rồi, vất vả cả đường, tôi đã chuẩn bị cho anh vài món ngon

rượu ngon rồi.”

Hoàng Chiến vẻ mặt lạnh lùng: “Không cần đâu, ông hãy chuẩn bị cho anh ta vài món ngon rượu ngon đi.”

Hoàng Chiến nhét một gói bột trắng cho cục trưởng: “Đợi anh ta ăn Advertisement uống xong, mới đến thông báo cho tôi.”

Cục trưởng quay đầu, nhìn bóng dáng quen thuộc bước xuống từ chiếc xe việt dã thứ hai.

“Được, Anh Hoàng, tôi nhất định làm chu đáo, không để xảy ra điều gì.” Sau khi cục trưởng cung kính tiễn Hoàng Chiến đi, mới nhìn sang người đàn

ông trông rất quen mắt vừa bước xuống từ chiếc xe việt dã.

Và ngay sau khi người đàn ông đó đến gần, cục trưởng đột nhiên thay. đổi sắc mặt, cực kì kinh ngạc!

“Là cậu?!” Cục trưởng chạy thẳng tới chỗ Trần Xuân Độ, nói nhỏ. Trần Xuân Độ nhìn cục trưởng một cái, cười lớn: “Yo, trùng hợp thật.”

Cục trưởng nhìn những người lính vây quanh Trần Xuân Độ: “Cậu bị Anh Hoàng bắt sao?”

“Dáng vẻ của anh ta mà còn Anh Hoàng?” Trần Xuân Độ bĩu môi, thản nhiên nói: “Nếu như tôi muốn chạy, cả nước € này, không ai có thể bắt được tôi...”

“Tôi chỉ muốn xem thử bây giờ nhà họ Hoàng dùng cách gì để đối phó tôi, đến chỗ ông ở vài ngày.”

Trần Xuân Độ thản nhiên nói xong, thì tự mình bước vào cục Cảnh sát, khiến cục trưởng mắt trợn tròn lên!

Bộ dạng của anh, có chỗ nào giống bị giam giữ chứ... rõ ràng là đến cục Cảnh sát nghỉ lễt

Cục trưởng tỉ mỉ ngẫm nghĩ lại những điều Trần Xuân Độ vừa nói, nghĩ đến đau cả đầu, nước € rộng lớn tài nguyên phong phú, vô số cao thủ, tên này đúng là mặt càng dày thêm, bây giờ càng ba hoa khoác lác hơn nữa!

Sau khi cục trưởng trở về phòng làm việc, ngồi trên ghế văn phòng xoa lông mày, một lúc sau, một bóng người xinh đẹp từ bên ngoài xông vào.

“Cục trưởng.”

Cục trưởng nhìn lên, nhìn thấy bóng người xinh đẹp, liền sửng sốt: “Sao. cô lại tới đây?”

Người tới không phải ai khác, mà là Diệp Thái Linh.

Vẻ mặt Diệp Thái Linh kích động: “Cục trưởng, tôi nghe nói Trần Xuân Độ bị bắt rồi sao?”

Cục trưởng gật đầu và nói: “Diệp Thái Linh, đừng nhúng tay vào chuyện

này. Diệp Thái Linh sửng sốt: “Tại sao?” “Để tốt cho cô.” Cục trưởng nhẹ giọng nói.

“Cục trưởng, tỷ lệ phạm tội ở những nơi Trần Xuân Độ đang hoạt động đã tăng vọt, tôi nghỉ ngờ...” Diệp Thái Linh không cam tâm, cô ta chưa kịp nói hết lời thì đã bị cục trưởng cắt ngang: “Diệp Thái Linh, tính cách đặc biệt của cậu ta cô cũng biết mà... chúng ta không có tư cách thẩm vấn cậu ta... còn người bắt cậu ta, không phải tôi.”

“Vậy là ai?"

“Quân khu Đại Hoa.” Cục trưởng sắc mặt căng thẳng: “Là nhà họ Hoàng ở thành phố T.”

Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Thái Linh căng thẳng, cục trưởng thở dài một hơi: “Chúng ta không thể chống lại nhà họ Hoàng ở thành phố T, Diệp Thái Linh, đây đã không phải là chuyện liên quan đến chức cục trưởng nữa, mà là vấn đề cái đầu của cục trưởng tôi đây có giữ được không.”

“Tôi hiểu rồi.” Diệp Thái Linh im lặng hồi lâu, cuối cùng xoay người bước ra khỏi phòng làm việc.

Cục trưởng nhìn chằm chằm cánh cửa văn phòng trống trải hồi lâu, vẻ mặt từ từ trở nên nghiêm nghị, cúi đầu gọi đường dây nội bộ của cục Cảnh sát.

“Đến văn phòng của tôi, tôi có nhiệm vụ quan trọng phải bố trí.” Cục trưởng nói với giọng trầm, nhiệm vụ mà Hoàng Chiến giao cho, là cực kì quan trọng, không được để xảy ra chút sơ sót nào.

Trần Xuân Độ ngồi trong phòng giam, vẻ mặt thản nhiên, liếc nhìn viên cảnh sát đứng canh bên ngoài, huýt sáo, trầm giọng hỏi: “Anh em, có thuốc không, mượn điếu thuốc với?”

Cảnh sát ở cửa liếc nhìn Trần Xuân Độ, cười khinh thường: “Đồ rác rưởi như anh còn muốn hút thuốc, đừng quên anh đang ở đâu, bây giờ anh đang bị nhốt ở trong đấy."

“Muốn hút thuốc cũng được, có giỏi anh ra ngoài đây chúng tôi sẽ cho anh điếu thuốc.” Một viên cảnh sát khác chế giễu nói.

Trần Xuân Độ bĩu môi, chỉ đành nằm xuống.

“Mẹ nó, bị nhốt rồi còn muốn hút thuốc, anh ta tưởng ở đây là khu nghỉ dưỡng sao?”

“Chắc lẽ lúc bị bắt bộ não đã bị đánh hỏng rồi."

Hai tên cảnh sát nhìn Trần Xuân Độ, giọng điệu vừa căm hận vừa khinh thường.

Trần Xuân Độ phớt lờ, không quan tâm nằm xuống.

Đến sáng sớm hôm sau, tiếng bước chân nhẹ nhàng, đột nhiên đánh thức Trần Xuân Độ.

Trần Xuân Độ mở mắt, tai khẽ nhúc nhích, nghe được rõ tiếng bước chân ở nơi xa truyền đến.

Một lúc sau, một viên cảnh sát đẩy xe đi tới, dừng trước phòng giam của Trần Xuân Độ, đặt hai cái màn thầu và một đĩa dưa muối xuống.

Trần Xuân Độ liếc nhìn, cầm màn thầu lên, ngửi thử.

Đột nhiên, anh nhìn thấy ở góc tường có một con chuột đang bò lổm ngổm.

Trần Xuân Độ xé một miếng nhỏ, ném về phía con chuột.

Sau đó, Trần Xuân Độ nhìn chăm chú vào con chuột, tập trung nhìn nó, nhìn chằm chằm nửa tiếng.

Sau khi con chuột ăn màn thầu, qua nửa tiếng, khi màn thầu nguội và cứng lại, chuột đột ngột lên cơn co giật, chết đi rất nhanh!

Trần Xuân Độ nhìn con chuột đó, với đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng, anh nhìn lại cái màn thầu, bóp nát thành mảnh vụn.

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận