Đường Sở Sở giận đến phát run.
Giang Thần ở bên cạnh thản nhiên nói: "Nhìn đi, anh cũng đã bảo em đừng đi, chúng ta cũng không thiếu tiền."
"Hửm?"
Lời của Giang Thần, khiến cho Phùng Tiểu Hội có chút hứng thú, ngay lập tức bật cười: "Anh cũng chỉ là một người phục vụ trong quân đội, cũng không có tiền, quần áo ở đây, anh có đủ khả năng mua không?"
"Thần, chúng ta đi thôi." Đường Sở Sở kéo Giang Thần.
Cô sợ Giang Thần không khống chế được, khoe khoang chính mình có tiền.
Giang Thần nói cho cô biết nguồn gốc tiền của anh, nhưng tiền này không sạch sẽ.
Đã vậy Giang Thần còn nói, anh vì chiếm được số tiền này, nên mới phải ra tòa, bị xóa bỏ quân tịch, trục xuất khỏi quân đội, vĩnh viễn không được tuyển lại.
Số tiền này cũng vì cấp trên thấy anh làm trong quân đội mười năm, cuối cùng cho anh phần thưởng thôi.
Về lý thuyết, số tiền này là hợp pháp.
Nhưng nghĩ đến nguồn gốc của số tiền này, Đường Sở Sở vẫn có chút lo lång.
Nếu có thể không gây chuyện thì đừng gây chuyện, nếu như cấp trên lại truy cứu lần ữa, thì đây chính là tội lớn.
Cho nên, cô muốn kéo Giang Thần rời đi.
Đường Sở Sở muốn đi, Giang Thần cũng không muốn nói thêm gì nữa.
"Ha..." Phùng Tin Hội lại cười lạnh lần nữa: "Nghèo nàn đúng là nghèo nàn."
Tôn Trạch cũng có chủ ý, đi tới, cười nói: "Sở Sở, cô xem thích bộ váy nào, tôi mưa tặng cho cô được không?"
"Cám ơn, không cần." Đường Sở Sở kéo Giang Thần đi.
Nhưng mà, Giang Thần lại cảm giác chính mình phải chịu một sự sỉ nhục quá lớn.
Làm trò trước mặt anh, mua quần áo tặng cho vợ của anh?
"Đường Sở Sở, chồng của tôi muốn mua quần áo cho cô, đây là vinh hạnh của cô, cô dám từ chối?"
Phùng Tiểu Hội đi tới, vung tay tát một cái vào mặt Đường Sở Sở: "Đừng có làm bộ mặt vô liêm sỉ đó!"
Cô ta chẳng qua chỉ là con của gia đình bình thường, tuy rằng gả cho nhà giào có, nhưng ở nhà giàu lại không có chút địa vị nào, mà chồng của cô ta cũng thường xuyên làm trò câu dẫn phụ nữ khác trước mặt cô ta, thậm chí là mang về nhà, làm trò trước mặt cô ta...
Cô ta hiểu rõ thân phận của mình.
Cô ta có thể có ngày hôm nay, tất cả đều nhờ Tôn Trạch.
Không có Tôn Trạch, cô ta cũng chỉ là một cái rắm.
Cô ta biết, Tôn Trạch có chút hứng thú với Đường Sở Sở, cũng muốn giúp Tôn Trạch đưa Đường Sở Sở lên giường, nếu như Tôn Trạch vui vẻ, nói không chừng sẽ thưởng cho cô ta.
Cô ta muốn giúp Tôn Trạch.
Nhưng, một cái tát kia, lại chị Giang Thần đỡ lấy.
Giang Thần túm lấy cổ tay cô ta.
"A, đau..." Phùng Tiểu Hội đau tới mức la lớn.
"Thần... Quên đi." Đường Sở Sở kéo Giang Thần lại.
Lúc này Giang Thần mới buông tay.
Phùng Tiểu Hội lại giống như một người đàn bà đanh đá, chỉ vào Giang Thần, chửi ầm lên: "Anh tính làm gì, dám đánh tôi, anh có biết tôi là ai không?"
Nói xong, cô ta oan ức mà liếc mắt nhìn Tôn Trạch một cái, nũng nịu nói: "Chồng, tên rác rưởi này đánh em?"
Tôn Trạch biết, Phùng Tiểu Hội đã đoán được suy nghĩ của anh ta, muốn giúp anh ta.
Anh ta lạnh lùng nhìn Giang Thần: "Giang Thần, anh có biết tôi là ai không, tôi là người nhà họ Tôn..."
Nhưng vẻ mặt Giang Thần lại không chút để ý, nói: "Tôn Thái Vân là gì của anh?"
"Đó là bác cả của tôi." Tôn Trạch đắc ý nói: "Thế nào, sợ rồi hả?"
Giang Thần nhìn Đường Sở Sở, nói: "Sở Sở, anh nghe mẹ nói, ngày hôm qua Tôn Thái Vân đã đuổi anh trai về, Tôn Thái Vân vẫn rất kính trọng em đúng không?"
"Đúng, đúng vậy."