Quỷ Kiến Sầu bình tĩnh ngồi ở trên ghế sô pha, vẻ mặt bình tĩnh, hỏi: “cậu đến cùng là ai?”
“Tiểu Hắc, nói cho ông ta biết tôi là ai.”
Tiểu Hắc lại ngồi xuống lần nữa.
Bạch Tổ bị dọa đến mặt đầy mồ hôi, thấy Tiểu Hắc ngồi xuống, cô ta cũng ngồi lại.
Tiểu Hắc cười nhạt ra tiếng nói: “Quỷ Kiến Sầu, tôi khuyên ông không cần biết, biết rồi, ông sẽ bị dọa chết đấy”
“Vậy sao?” Quỷ Kiến Sầu không cho là vậy cười đáp: “Nói ra nghe thử, những năm này tôi cũng từng gặp không ít nhân vật lớn, tôi ngược lại muốn xem xem, là nhân vật lớn đến cỡ nào có thể dọa chết cả tôi.”
Tiểu Hắc nói từng chữ một: “Người dùng súng dí ông chính là Hắc Long, tổng chỉ huy Hắc Long dẫn đầu trăm vạn quân hắc long Nam Hoang, một trong năm tổng tư lệnh của nước Trung Quốc.”
Nghe đến đây, hơn hai mươi tên lính đánh thuế cầm vũ khí run lên.
Nhanh chóng lùi lại mấy bước, sau đó bỏ súng quỳ trên mặt đất, thân thể run lẩy bẩy.
Đã là lính đánh thuê thì sao không biết đến Hắc Long cho được.
Đây chính là thần chết danh tiếng lẫy lừng trên trường quốc tế đấy.
Toàn thân Quỷ Kiến Sầu cũng run lên, trên mặt thong dong không sợ hãi hiện ra mồ hôi.
Giang Thần trực tiếp ném vũ khí trong tay cho người đàn ông mặc ba lỗ đen, đi tới, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Hắc, lấy ra một điếu thuốc, châm lại.
Về phần hai mươi tên lính đánh thuế đang quỳ sau lưng, anh mặc kệ.
Quỷ Kiến Sầu lau giọt mồ hôi trên trán.
Ông ta không hề nghi ngờ thân phận của Giang Thần.
Từ lúc Giang Thần bị hắn dí súng vào đầu, biểu cảm bình tĩnh vô cùng, ông ta đã biết Giang Thần không đơn giản.
Lại thêm anh có thể chế ngự thuộc hạ của ông ta trong nháy mắt, ông ta đã tin tưởng tuyệt đối thân phận của Giang Thần rồi.
“Thì, thì ra là Hắc Long ngài khách quý đến nhà...” Quỷ Kiến Sầu mở miệng, lúc này ông ta không còn bình tĩnh thản nhiên như trước nữa, mà toàn thân run rẩy, nếu không phải ngồi trên sô pha thì ông ta đã co quắp trên mặt đất rồi.
“Bây giờ đã có thể tiếp tục bàn chuyện làm ăn được chưa?”
“Đưa, đưa, lập tức đưa” Quỷ Kiến Sầu lập tức ra lệnh: “Nhanh, mau đi lấy tất cả tài liệu về trận hỏa hoạn ở nhà họ Giang mười năm trước ra đây”
“Vâng.”
Tên đàn ông mặc ba lỗ phía sau lập tức gật đầu, xoay người rời đi.
Vừa đi được vài bước, đã ngã xuống đất.
Sau đó lập tức đứng dậy, nhưng hai chân không có sức, lại ngã xuống đất.
Ngã lại lần đến kho tư liệu, cấm tài liệu liên quan đến trận hỏa hoạn lớn nhà họ Giang vào mười năm trước.
Tình huống đảo ngược hoàn toàn làm Bạch Tố rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Không hổ là Hắc Long, loại tình huống này, còn bình tĩnh như thế.
Không hổ là Hắc Long, một tàn thuốc bắn ra cũng có thể làm người ta bị thương.
Cô ta bị thực lực của Giang Thần làm cho kinh hãi.
Hôm nay cuối cùng cũng thấy được bản lĩnh của người đàn ông số một thế giới.
Giang Thần không nói gì.
Quỷ Kiến Sầu ngồi đối diện anh lại khó yên.
Bầu không khí trong phòng đá có chút khác thường, sau khoảng năm phút, Quỷ Kiến Sầu thật không thể chịu đựng thêm được nữa rồi.
Bởi vì, lúc này khí thế trên người Giang Thần quá mạnh mẽ, Quỷ Kiến Sầu căn bản là không chịu nổi, ông ta thu mình khỏi ghế sô pha, rồi quỳ trên mặt đất: “Chủ, chủ soái, tha cho tôi một con đường sống đi.”
Giang Thần nhìn ông ta một cái, thản nhiên nói: “Ông đây là đang làm gì vậy, đứng lên rồi nói, chỉ mong những tài liệu ông đưa tôi có tác dụng, nếu không, trên thế giới này không có Quỷ Kiến Sầu nữa rồi.”
Bởi vì, lúc này khí thế trên người Giang Thần quá mạnh mẽ, Quỷ Kiến Sầu căn bản là không chịu nổi, ông ta thu mình khỏi ghế sô pha, rồi quỳ trên mặt đất: “Chủ, chủ soái, tha cho tôi một con đường sống đi.”
Giang Thần nhìn ông ta một cái, thản nhiên nói: “Ông đây là đang làm gì vậy, đứng lên rồi nói, chỉ mong những tài liệu ông đưa tôi có tác dụng, nếu không, trên thế giới này không có Quỷ Kiến Sầu nữa rồi.”