Nhưng anh ta đi theo Giang Thần cũng học được một chút y thuật.
cùng lúc đó, Giang Thần lại vào bệnh viện lần nữa, đến phòng bệnh của Tiểu Nhược Nhiên đang ở.
Cô ta bị Giang Thần rạch nát mặt, chặt đứt cổ tay.
Bây giờ cổ tay đã được nối lại, nhưng chưa thể xuất viện, vẫn còn đang ở trong bệnh viện.
Kể từ sau khi biết được thân phận của người đàn ông mặt nạ quỷ, mấy ngày nay cô ta sống
một ngày như bằng một năm, mỗi ngày đều sống trong thấp thỏm lo sợ, gần như bị khủng hoảng về tinh thần.
Cộp, cộp, cộp!
Đêm khuya yên tĩnh, trên hành lang bệnh viện bỗng vang lên tiếng gót giày da va chạm vào mặt đất.
Giang Thần đến phòng bệnh của Tiêu Nhược Nhiên, đẩy cửa bước vào trong.
"Ai, ai đó..."
Nghe thấy tiếng động, cảm nhận được có người bước vào, cô ta kéo chăn, co rúm cuộn người lại, vẻ mặt đầy sợ hãi, đề phòng nhìn chằm chằm vào cửa phòng.
Giang Thần mở đèn lên.
Căn phòng bệnh tối đen bỗng chốc bừng sáng.
Nhìn thấy Giang Thần, Tiếu Nhược Nhiên sợ hãi toàn thân run rẩy, suýt chút đã lăn xuống khỏi giường.
Giang Thần bước đến, kéo chăn qua một bên, ngồi lên giường, nhìn vẻ mặt sợ hãi giống như nhìn thấy quỷ của Tiêu Nhược Nhiên.
"Chủ, chủ soái.."
Tiêu Nhược Nhiên mở lời, miệng run cầm cập, nói lắp bắp, giống như bị người ta bóp cổ, nói không nên lời.
"Đừng căng thẳng, tôi không đến giết cô đâu, bây giờ vẫn chưa đến lúc giết cô, tôi đến để hỏi có một số chuyện."
"Cậu... cậu hỏi đi."
Tiêu Nhược Nhiên giống như gặp ma, cả người run cầm cập, nắm chặt cái chăn, co rúm người lại, chỉ để lộ cái đầu ra ngoài.
"Mười năm trước, ngoại trừ bốn gia tộc lớn ra còn ai xông vào nhà họ Giang của tôi nữa?"
"Tôi, tôi không biết."
"Cái gì?"
Vẻ mặt Giang Thần nghiêm nghị.
Tiêu Nhược Nhiên cảm nhận được không khí ấm áp trong phòng bỗng nhiên giảm xuống, cảm giác rét lạnh thổi đến khiến cô ta chợt rùng mình.
"Không biết?"
"Tôi, tôi không biết thật." Tiêu Nhược Nhiên sợ hãi bật khóc.
Cô ta lúc này làm gì có phong thái của người phụ nữ mạnh mẽ nữa, cô ta giống như một cô gái nhỏ đang bị đe dọa, khóc sướt mướt nói: "Bên ngoài có những người nào nữa tôi không biết thật, chuyện, chuyện này đều do anh Tự sắp xếp"
"Tiêu Chiến có từng nói với cô, sau khi ông ta cầm bức Hoa Nguyệt Sơn Cư đến Kinh Đô đã tặng cho ai không?"
"Chưa, chưa từng nói, anh Tư chưa từng nói với tôi, đúng, đúng rồi, sau lần bố tôi mất, anh Tư chạy về xuyên đêm, sau đó đã đến Kinh Đô một chuyến, sau khi trở về thì biết được mười năm trước Đường Sở Sở có cứu một người từ trong trận lửa lớn ở nhà họ Giang, lúc đó đã ép Đường Sở Sở nói ra, cô ta từng cứu ai."
Không hỏi được chuyện gì, Giang Thần cũng hơi tức giận.
Anh siết chặt nắm đấm.
Tiêu Nhược Nhiên cảm nhận được sát khí của anh.
Ngay lúc này, cô ta biết mình sắp chết rồi.
Nhưng cô ta lại bày ra vẻ giống như được giải thoát.
Cuối cùng cũng sắp chết rồi, cuối cùng cũng không cần chịu giày vò nữa.
Cô ta nhắm mắt lại, đợi cái chết đến.
Thế nhưng, Giang Thần lại không hề ra tay.
Anh thả lỏng nắm đấm đang siết chặt, đứng dậy rời đi.
"Tiêu Nhược Nhiên, thời hạn một tháng cũng chẳng còn bao lâu, mau chóng điều tra rõ ràng bức Hoa Nguyệt Sơn Cư trong tay ai, còn nữa, cô đừng hòng tự sát, nếu cô chết rồi, hơn trăm người của cả nhà họ Tiêu cũng sẽ chôn cùng cô."
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!