Cô tìm đủ mọi cách đi nghe ngóng tin tức liên quan đến người đàn ông mặt nạ quỷ.
Những Lâm Y lại nói không biết.
Hôm nay, cả ngày cô đều ngẩn ngơ.
Đêm đã khuya rồi, cô nằm trên giường nhớ lại chuyện xưa.
Mười năm trước, cô đến vùng ngoại ô chơi bên bờ sông với bạn học.
Bỗng nhiên nhìn thấy một căn biệt thự bị cháy cách đó không xa, các cô chạy tới xem, cô nghe thấy tiếng kêu cứu đau xót vang lên trong biệt thự.
Sau khi chần chừ một lát, cô đã xông vào trong biển lửa cứu một người ra.
Sau khi cứu người này xong, người đó cũng nhảy xuống sông mất.
Lại nhớ đến chuyện khác, lần trước ở trên tầng thượng khách sạn Giang Trung.
Cô bị Tiêu Chiến giữ lại trên sân khấu bán đấu giá, Tiêu Chiến ra sức của từng nhát dao lên mặt cô.
Cô rất tuyệt vọng, bất lực, sống cũng không được chết cũng không xong.
Vào lúc cô mất hết hy vọng, một người đàn ông mang mặt nạ quỷ đã xuất hiện.
Cô không thể nào quên đi cảnh tượng đó.
Không thể nào quên đi cánh tay to lớn mạnh mẽ bế cô lên, đưa cô thoát khỏi sự tuyệt vọng và bất lực.
Nhưng sau đó cô đã hôn mê.
Sau đó xảy ra chuyện gì cô cũng không biết nữa.
"Lâm Y nói, người đàn ông mặt quỷ là người mình cứu ra khỏi đám cháy của nhà họ Giang, rốt cuộc anh ấy là ai?"
Đường Sở Sở khẽ lẩm bẩm.
Lúc này điện thoại chợt vang lên.
Cô cầm điện thoại bên cạnh lên, phát hiện Giang Thần gọi đến.
Cô gác lại dòng suy nghĩ, khẽ lắc đầu, Đường Sở Sở, cô là người đã có chồng, sao có thể nghĩ về người đàn ông khác chứ?
Vứt bỏ suy nghĩ trong đầu, cô nghe điện thoại.
"Vợ ơi, anh đang ở ngoài, ra ngoài quên mang chìa khóa rồi, em mau ra mở cửa cho anh."
"Ừm."
Đường Sở Sở đứng dậy, ra khỏi phòng đi mở cửa cho Giang Thần.
Giang Thần đợi ngoài cửa một lúc, cửa phòng đã mở ra.
Đường Sở Sở mặc đồ ngủ bước ra.
Bộ đồ ngủ màu trắng này rất mỏng manh, hơi xuyên thấu một chút, quan trọng là cô không mặc áo ngực, cảnh đẹp bên trong thoắt ẩn thoắt hiện trước mắt anh.
Vẻ mặt Đường Sở Sở không vui nói: "Anh xem đã mấy giờ rồi, chạy đi đâu đó?"
Giang Thần tỏ vẻ thật thà, gãi đầu giải thích: "Một đồng đội xuất ngũ về rồi, bọn anh cũng nhau đi ăn, nói chuyện một chút, về hơi muộn, anh xin lỗi".
"Mau vào trong đi."
Đường Sở Sở cũng không trách móc nữa, kéo Giang Thần vào phòng.
Về đến phòng, Giang Thần rất tự giác đi lấy chiếu và gối, trải xuống đất rồi nằm xuống.
Đường Sở Sở ngủ trên giường, nghiêng người nhìn Giang Thần đang nằm dưới đất, bỗng nhiên cô hít sâu một hơi rồi quay người lại.
Đêm khuya yên tĩnh trôi qua.
Ngày hôm sau.
Hôm nay là sinh nhật hai mươi lăm tuổi của Lâm Y, buổi tiệc sinh nhật của cô ta sẽ tổ chức nhà hàng Giang trung.
Lâm Y là giám đốc điều hành của tập đoàn Dược Phẩm Trường Sinh, là nhân vật có tiếng nhất nhì ở Giang Trung.
Nhưng Lâm Y là người Kinh Đô, không phải là người sinh ra và lớn lên ở Giang Trung, cho nên cô ta cũng không được liệt vào bốn nhà quyền thế lớn.
Nếu không thì với tài sản của Dược Phẩm Trường Sinh, chắc chắn có thể đè bẹp cả bốn nhà quyền thế.
Tiệc sinh nhật của Lâm Y mời rất nhiều người, chỉ cần là người có máu mặt ở Giang Trung đều sẽ nhận được thiệp mời.
Cô ta không phải là người thích khoe khoang, cô chỉ muốn ăn sinh nhật đơn giản thôi.
Nhưng cô ta là người của gia tộc lớn.
Cho dù nhà họ Lâm ở Kinh Đô rất hùng mạnh, nhưng ở đây là Giang Trung, cô ta mới đến Giang Trung chưa được một năm, các mối quan hệ cũng không thân quen lắm, cô ta cũng muốn nhân dịp này kết bạn với nhiều người hơn, để gây dựng cơ sở vững chắc cho sự nghiệp ở Giang Trung của cô ta.
Nhà họ Đường.
Trong phòng Đường Sở Sở.
Đường Sở Sở mặc một chiếc váy cổ chữ V màu trắng, chiếc váy rất tôn dáng, tôn lên vÓC dáng hoàn hảo, ngực ưỡn mông cong, tấm lưng mịn màng lộ ra hết bên ngoài.