Sau đó, một ông lão hơn sáu mươi tuổi, mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, dáng vẻ đã già yếu, nhưng rất có sức sống bước vào.
"Thần y, thần y Phương?"
Mọi người đều nhìn thấy người đến, bỗng chốc đều kinh ngạc không thôi.
Giang Thần nghe thấy cũng nhìn sang.
Không khỏi cau mày.
Quỷ Kiến Sầu, sao lại là thần y Phương, lẽ nào là Phương Vĩnh Cát mà Sở Sở nói sao?
Mọi người ở bữa tiệc đều quay đầu nhìn về phía cửa.
Ba người từ bên ngoài chậm rãi đi vào.
Một người là chủ tịch của Thiên Quân, Diệp Hùng.
Một người là ông chủ của Mỹ Vị Hiên, Cổ Dật Hiên.
Người còn lại là Phương Vĩnh Cát, hội trưởng hiệp hội y học cổ truyền, thần y số một Giang Trung.
Đại vị của ba người này, đều đứng trên đỉnh kim tự tháp Giang Trung.
Diệp Hùng, người đứng đầu nhà họ Diệp, chỉ một câu của ông ta, có thể khiến cho nhà họ Tiêu một trong bốn gia tộc lớn phá sản.
Cổ Dật Hiên, là người rất bề bộn, nhưng năng lực của anh ta cũng rất lớn.
Phương Vĩnh Cát, người này càng không nói tới.
Giang Trung là dược đô, ông ta chính là thần y.
Thế giới này, càng có tiền, càng sợ chết.
Có thể nói năng lực của tất cả những người có mặt ở đây, cũng không bằng một mình Phương Vĩnh Cát.
Ba người đi tới, trở thành tiêu điểm chú ý của toàn hội trường.
“Ai mới đánh rắm vậy?”
“Ai vừa nói cô Sở đó?”
“Người nào nói nhảm đâu?”
Ba người đi tới, nhìn lướt qua hội trường.
Hội trường bữa tiệc to như vậy, nháy mắt yên lặng như tờ
Đây là chuyện gì vậy?
Tại sao cả ba nhân vật lớn đều thay Đường Sở Sở xuất đầu?
Đường Sở Sở cũng bị thụ sủng nhược kinh
Diệp Hùng không nói, Giang Thần đã từng cứu anh ta.
Nhưng Cổ Dật Hiên và thần y Phương lại chưa từng giao du với cô?
Nhìn thấy ba nhân vật lớn xuất hiện, Trương Luấn lập tức mất bình tĩnh, không khỏi lùi về phía sau, đứng ở trong đám người, sợ hãi không nói nên lời.
Lúc này anh ta nào dám ăn nói lung tung nữa?
Chỉ một mình Diệp Hùng đã làm cho nhà họ Tiêu phá sản. Mặc dù tài sản nhà họ Trương lớn hơn bốn gia tộc lớn, nhưng người nhà họ Trương cũng không dám trêu vào ba người này.
Ba người đi tới, Diệp Hùng nhìn hai mắt lưng tròng của Đường Sở Sở, trên mặt mang theo sự tôn kính: “Cô Sở.”
Cổ Dật Hiên hơi khom người: "Cô Sở”.
Phịch.
Phương Vĩnh Cát, hội trưởng hiệp hội y học cổ truyền, thần y Phương tiếng tăm lẫy lừng của Giang Trung, trực tiếp quỳ xuống đất.
Đường Sở Sở sợ hãi, thân thể hơi lùi về phía sau, Giang Thần kịp thời đỡ Đường Sở Sở, nhìn Phương Vĩnh Cát quỳ dưới đất, mày khẽ nhíu: “Ông là ai, làm vậy có ý gì, dọa vợ tôi sợ hãi, ông có đến được không?”
Hiện trường yên lặng không một tiếng động.
Tất cả mọi người đều trợn tròn hai mắt.
Đây chính là hội trưởng hiệp hội y học cổ truyền, thần y của Giang Trung.
Nghe nói mỗi ngày Phương Vĩnh Cát chỉ tiếp ba bệnh nhân, người giàu muốn khám bệnh cũng phải hẹn trước ba năm.
Ấy thế mà Thần y Phương tiếng tăm lừng lẫy lại quỳ trước mặt Đường Sở Sở?
Cảnh tượng này khiến mọi người vô cùng kinh ngạc.
Nghe Giang Thần nói, lúc này Phương Vĩnh Cát mới đứng lên, xoa xoa cái trán đã đổ đầy mồ hội lạnh, áy náy nói: “Cô Sở, thực xin lỗi, là tôi đường đột, khiến cho cô bị kinh hách, thực xin lỗi, thực sự xin lỗi.”
Phương Vĩnh Cát giải thích.
Đám người nhà họ Đường còn lại ai nấy cũng đều trợn mắt há hốc mồm.
Chuyện này rốt cuộc là sao?
Khi nào thì năng lực của Đường Sở Sở lại lớn như vậy, đảm tai to mặt lớn thầy cô, đều giống như nhìn thấy Tiêu Dao Vương.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!