Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

“Muốn chơi? Được thôi, vậy tôi sẽ chơi cùng các người thật vui vẻ.” 

Giang Thần trầm mặt, lập tức phân phó: “Bảo Tiêu Dao Vương đến phòng khám Phàm Nhân gặp tôi.” 

Tiểu Hắc nhìn Giang Thần một cái. 

Muốn nói Tiêu Dao Vương không phải là cấp dưới của anh. 

Nhưng, anh ta không có nói ra. Anh ta đi đến một bên, lấy điện thoại điện cho Tiêu Dao 

Vương. 

“Tiêu Dao Vương, đúng, lại là tôi. Đại ca Giang nói bây giờ ông hãy đến phòng khám Nhân Phàm một lần.” 

Tiêu Dao Vượng mới từ quân khu về đến nhà, còn chưa ngồi xuống, đã nhận được điện thoại của Tiểu Hắc. 

Ông ta tức đến mức đạp cửa biệt thự một cái, cửa nhà lập tức bị ông ta đạp vỡ. 

“Nói với Giang Thần, ông đây không phải là cấp dưới của cậu ta, cậu ta không có quyền gọi tới gọi lui.” 

Nghe thấy tiếng Tiêu Dao Vương đạp cửa, nghe thấy ông ta gào thét, Tiểu Hắc không khỏi xoay người nhìn Giang Thần phía sau lưng một cái. 

Sau đó nói nhỏ: “Tiêu Dao Vương, tôi khuyên ông vẫn là mau chóng đến đây đi. Bây giờ đại ca Giang đang ở bên bờ vực bạo phát rồi. Nếu như anh ấy không kiềm nén được lửa giận, Giang Trung này sẽ biến thành chiến trường biên quan Nam Hoang đó. Đến lúc đó, ông có thể thu dọn được tàn cuộc không?” 

"Mę no.." 

Tiêu Dao Vương tức giận quát lớn. 

Trong lòng ông ta khó chịu. 

Nhưng, ông ta thật sự không dám không đi. 

Ông ta biết tính tình của Giang Thần. 

Trận chiến hơn một năm trước đó, chính là giết đến mức uy danh lừng lẫy. 

Ông ta thật sự không dám không đi. 

Ông ta tức giận ném mạnh điện thoại, lập tức xoay người, phân phó: “Chuẩn bị xe, đến phòng khám Phàm Nhân” 

Sau khi gọi điện thoại xong, Tiểu Hắc đi tới trước mặt Giang Thần, cẩn thận nói: “Đại, đại ca Giang, hình như Tiêu Dao Vương tức giận rồi.” 

Sắc mặt Giang Thần cũng hòa hoãn lại không ít, cười nhạt nói: “Nếu đổi lại là ai cũng sẽ tức giận. Ông ta cùng một cấp bậc với tôi, bây giờ lại bị tôi gọi tới gọi lui, khẳng định khó chịu.” 

“Cũng phải” 

Tiểu Hắc ngồi xuống. 

Hiện tại, anh ta có hơi đồng tình với Tiêu Dao Vương. 

Thân là một trong Ngũ Đại Soái, sau khi được điều đến Giang Trung, lại không ngừng chùi đít cho Giang Thần. 

Không biết vì sao, anh ta nghĩ lại thì có hơi buồn cười. 

Tiêu Dao Vương đến rất nhanh, chưa đến nửa tiếng đã xuất hiện tại phòng khám Phàm Nhân. 

Ông ta trầm mặt đi vào. 

Tiểu Hắc lập tức đứng đậy nhường chỗ cho ông ta, còn lấy hộp thuốc trên bàn, rút ra một điếu đưa qua, cười nói: “Tiêu Dao Vương, chủ soái gọi ông đến cũng không có chuyện gì khác, chỉ là tán dóc mà thôi, ông xụ mặt cho ai nhìn chứ?” 

Tiêu Dao Vương không nhận lấy điếu thuốc, ông ta thản nhiên ngồi xuống. 

Nhìn Giang Thần đang ngồi một bên, bắt chéo chân, chất vấn: “Giang Thần, Hắc Long... rốt cuộc là cậu muốn làm gì hả?” 

Giang Thần cười thản nhiên, nói: “Thân là người đứng đầu ngũ quân, tọa trấn tại Giang Trung, không phải là ông chưa nghe được tin đồn đang lan truyền bên ngoài ngày hôm nay đấy chứ.” 

Tiêu Dao Vương quả thật có nghe thấy tin tức lan truyền bên ngoài hôm nay rồi. 

Chính là vì nghe được một số chuyện, nên khi Tiểu Hắc điện thoại cho ông ta, ông ta mới tức giận. 

“Rốt cuộc là muốn làm gì?” 

Tiêu Dao Vương đứng bật dậy, gào lên. 

Giang Thần liếc ông ta một cái, thản nhiên nói: "Ông gào cái gì mà gào, không phải là chuyện gì lớn, ngồi xuống nói.” 

Tiêu Dao Vương biết, Giang Thần tìm ông, chắc chắn không có chuyện tốt. 

Ông ta hít sâu một hơi, ngồi xuống. 

Giang Thần châm một điếu thuốc, hút một hơi, thản nhiên nói: “Cũng không có chuyện gì, đến ngày trung thu, ông điều mười vạn quân cho tôi dùng.” 

“Không thể được.” 

Tiêu Dao Vương quát: “Giang Thần, tôi cảnh cáo cậu, đây là Giang Trung, không phải Nam Hoang. Cậu biết điều mười vạn quân sẽ gây ra động tĩnh lớn thế nào không?” 

“Tiểu Hắc!” 

“Có tôi.” 

“Truyền quân lệnh của tôi, điều năm mươi vạn quân từ Nam Hoang đến đây cho tôi.” 

“Vâng.” 

 

 

Nhấn Mở Bình Luận