Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Long Vương Trở Lại - Giang Thần

Nói cũng phải.
Xem ra cố ta không thế thực hiện được ước mơ của mình rồi.
Cô ta không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy có chút mất mác.
Rất nhanh La Phong đã đưa Hà Tâm đến Mỹ Vị Hiên.
Anh ta đặt chổ ở phòng khách.
Bởi vì Giang Trung người có tiền rất nhiều, bây giờ đang là giờ cơm trưa, phòng bao đã sớm kín chỗ, anh ta nhiều nhất cũng chỉ có thể đặt ở phòng bao đồng giá thấp nhất.
La Phong đã lên kế hoạch xong.
Trong bữa ăn gọi vài chai rượu.
Anh ta biết Hà Tâm tửu lượng kém, căn bản là vừa uống vào đã say.
Bây giờ anh ta phải tìm mọi cách đế Hà Tâm uống rượu, như vậy cơ hội của anh ta đến rồi.
“Đồ đĩ thối, cho cô giả bộ thanh cao, đợi khi tôi chơi cô, coi cô còn giả bộ được không.” Trong lòng anh hừ lạnh một tiếng.
Gương mặt tươi cười, tiếp đón Hà Tảm đi vào trong Mỹ Vị Hiên..
Giang Thần vẫn đi theo Hà Tâm đến Mỹ Vị Hiên.
Anh không quấy rầy Hà Tâm và La Phong đi ăn cơm, chỉ cần khỏng có chuyện thì anh sẽ không xuất hiện. Anh định đợi họ ăn xong rồi anh đón người về, thế là đã hoàn thành tốt nhiệm vụ mà Đường Sở Sở giao cho rồi.
Bên ngoài Mỹ Vị Hiên, bãi đậu xe ô tô ngoài trời.
Giang Thần dừng xe xong, sau khi xuống xe, nhìn xe jeep đi theo cách đó không xa.
Anh bước đến gõ nhẹ vào tấm kính.
Kính xe hạ xuống.
Hoắc Đông nhìn Giang Thần ngoài xe, trên mặt lộ ra vẻ xấu hố.
“Hoắc tướng quân, khu quân sự không sao chứ? Anh theo dõi tôi cả ngày, là ý gì vậy, anh nghi ngờ tôi à?”
Hoắc Đông vội vàng nói: “Hẳc hắc… Anh Giang, không phải là Tiêu Dao Vương nhà tôi lo anh xảy ra chuyện ngoài ý muổn sao, nên mới phái tôi âm thầm bảo vệ anh đó.”
“Bảo vệ tôi?”
Giang Thần đột nhiên bật cười: “Hoắc tướng quản, anh đang đùa cái quái gì vậy, tôi còn cần bảo vệ sao? Trở về nói với Tiêu Dao Vương, đừng phái người theo dõi tôi nữa, như thế tôi không có tự do, cảm thấy không thoải mái.”
“Giang, anh Giang.”
“Nếu đã tới rồi thì ăn chung một bữa cơm đi.”
Bảy giờ đã đến nhà hàng, Giang Thần cũng có chút đói bụng.
Nhưng ăn một mình thì chán lắm.
Vừa hay Hoắc Đông cũng có mặt ở đây.
Quan trọng hơn là trên người anh không có tiền, nẽn anh tìm một người trả tiền. “Không, tôi không dám.” Hoác Động nhất thời bị dọa sợ, anh ta nào dám cùng Giang Thần ăn cơm chứ.
Giang Thần trừng mắt nhìn anh ta: “Cho anh cơ hội mời tôi ăn cơm là vinh hạnh của anh, người ngoài không có cơ hội này đâu.”
“Vâng.”
Hoắc Đông nhất thời gật đầu và bước xuống xe.
Anh ta không mặc quân phục mà chỉ mặc thường phục.
Sau khi xuống xe, Giang Thần đi tới bá vai anh ta, kéo anh ta rồi đi về phía Mỹ Vị Hiên.
“Đúng rồi, Hoắc tướng quân, tôi muốn hỏi anh một chuyện.”

Nhấn Mở Bình Luận