Khuôn mặt đang thất vọng của cô ấy ngay lập tức biến mất, cô ấy liếc nhìn Giang Thần: “Anh nói phét, em đã nghe nói rồi, anh làm binh lính mười năm, nhưng chỉ là tiếu binh, Nam Hoang có trăm vạn quân Hắc Long, sợ rằng anh không thế trờ thành một thành viên của quân Hoắc Long được, làm sao có thế hiếu biết Hắc Long, thậm chí anh còn chưa gặp Hắc Long lần nào.”
Giang Thần cười cười, không nói nhiều.
Bởi vì, cho dù có nói với Hà Tâm rằng anh chính là Hắc Long, Hắc Long cũng sẽ không tin, thậm chí còn mắng anh là đồ ngốc.
“Haiz.”
Hà Tâm thởi dài.
“Hắc Long à, thần tượng của em, hơn một năm trước, một mình xông vào doanh trại của quân địch, giết đến đến mức máu chảy thành sông, xác chất như núi, đem đầu chủ soái quân của quân địch trở về, đánh dấu chấm hết cho một kết cục vièn mãn cho cuộc đời huyền thoại của anh ấy.”
“Thật không ngờ một công dân thành phố nhỏ bé như em lại biết khá nhiều chuyện đó nhỉ.” Giang Thần nói.
“Đương nhiên rồi.”
Hà Tâm đắc ý: “Em chính là một người mè quản đội thâm niên.”
Nói xong, cô lại trở nên thất vọng: “Cũng không biết đời này của em có thế gặp Hắc Long hay không, đợi có cơ hội, em nhất định sẽ đến Nam Hoang một chuyến, xem xem có cơ hội gặp Tiêu Dao Vương hay không.”
“Đúng rồi…”
Cô đột nhiên có chủ ý.
“Anh rế, anh quen Hoẳc Đông từ nhỏ, tuy rằng bảy giờ anh ấy phát đạt đứng trên đỉnh cao rồi, nhưng anh ra mặt cầu xin anh ấy, có thế anh ấy sẽ đáp ứng anh, anh có thế giúp em một chuyện không, em muốn được chụp chung với Tiêu Dao Vương.”
Cô cầu xin.
“Hả?”
Giang Thần liếc nhìn Hà Tâm.
Trên thực tế anh cảm thấy có cảm tình với Hà Tâm, dù sao cô ấy cũng sùng bái quân nhân.
Còn hơn là những thiếu nữ mê trai khác, nào là tôn sùng minh tinh, sùng bái giặc tây.
Hơn nữa cô ấy chỉ là muốn chụp ảnh chung với Tiêu Dao Vương, cũng không nói muốn gả cho một tướng quân hay cái gì cả.
“Tiếu Tâm à, cái này anh có thế giúp em, nhưng em phải đảm bảo chuyện này khống được nói với Sở Sở, nếu như em có thể
làm được, anh dẫn em đi gặp Tiêu Dao Vương.”
Hà Tâm cũng chỉ là tùy tiện nói.
Không ôm theo bất cứ hy vọng nào.
Cho dù Hoắc tướng quân có quen Giang Thần hồi nhỏ, nhưng hiện tại anh ta đã là tướng quân, đứng ở trẽn đỉnh cao.
Nhưng Hoắc Đông cũng chỉ là người dưới trướng Tiêu Dao Vương mà thôi.
Cho dù Hoắc Đông có thế đồng ý với Giang Thần, cũng không cách nào nói Tiêu Dao Vương sẽ chụp ảnh chung với cô ấy được.
Nghe Giang Thần nói vậy, hai mắt của cô ấy sáng rực: “Thật sao?”
Giang Thần cười nói: “Đương nhiên rồi, trước kia anh cũng là quân nhân, xem em thích cấp trên của binh đại ca như vậy, anh muốn tìm cách giúp anh.”
“Anh rế, thật tốt quá, cảm ơn anh.”
Hà Tâm trở nên kích động.
Tiêu Dao Vương à.
Đảy chính là một trong những ngũ soái.
Dù cho không phải là người sùng bái nhất trong lòng, nhưng có thể chụp chung với Tiêu Dao Vương, cả đời này đã mãn nguyện lắm rồi.
Giang Thần nhìn phía sau qua gương chiếu hậu.
Chiếc xe Jeep vẫn đang đi theo phía sau.
Anh biết Tiêu Dao Vương vẫn phái người đi theo anh.
Hà Tâm sau khi kích động thì bình tĩnh trở lại, vẻ mặt ủ rũ:
“Anh rể, anh đừng có cổ làm em vui, cho dù anh có quen Hoắc tướng quân lúc nhỏ, có thế anh ấy có thể giúp được mọi chuyện, nhưng anh ấy làm sao có thế bảo cấp trên chụp ảnh chung với em được?”
Giang Thần cười: “Cứ đi thử đã.”