Cô ta sớm đã nghe đồn về Giang Thần, mặc dù anh đã giải ngũ trở về, nhưng làm sao có thể là một trong Ngũ Đại Soái được chứ?
Làm sao một trong Ngũ Đại Soái lại có thế ờ rể nhà họ Đường chứ?
Hà Tâm cũng không biết vì sao Giang Thần lại quen biết Hoắc Đông tướng quân?
Gọi Hoắc Tảy?
Là bạn cùng nhau lớn lên trong cô nhi viện?
“Anh rế, anh thành thật nói cho em biết, rốt cuộc quan hệ của anh và Hoắc tướng quân là thế nào?” Hà Tâm hỏi.
Giang Thần vừa ăn, vừa nói: “Cái gì mà Hoắc tướng quân, anh không quen biết, người vừa rồi là bạn nối khố hồi nhỏ của anh, đã nhiều năm không gặp, bây giờ tình cờ gặp mặt cùng nhau ăn một bữa cơm, sao anh ta đã trở thành tướng quân rồi?”
“Anh thật sự không biết?” Hà Tâm có chút không tin lời Giang Thần nói.
Dường như Hoắc tướng quân đổi với Giang Thần nói gì nghe nấy, đều là nhìn mặt anh đế hành sự.
Giang Thần nói: “Không biết, hơn mười năm không gặp ròi, anh đến Nam Hoang tòng quân, Hoắc Đông này… không đúng, anh ta tẽn là Hoắc Tây, hình như Hoắc Tây đi tòng quân ở Tây Cảnh, tên nhóc này cũng không âm nói cho anh biết hiện tại anh ta đã là tướng quân?”
Giang Thần đặt đũa xuống nhìn Hà Tâm, hỏi: “Anh ta, anh ta thật sự là tướng quân?”
“Đúng thế, lễ kế vị của Tiêu dao Vương diễn ra mấy ngày nay không ngừng được phát lại, anh không xem sao?”
“Á đù…” Giang Thần đột nhiên lớn tiếng: “Thằng nhóc này không ngờ hiện tại lại đỉnh như vậy? Nhớ lúc đó, cậu ta còn ở phía sau mông anh, gọi anh là đại ca, không được, anh phải gọi cậu ta quay lại, nịnh bợ cậu ta, ôi trời, anh không có điện thoại, phải làm sao đây, vụt mất cơ hội thăng quan tiến chứng rồi.”
Giang Thần hối tiếc.
Hiện tại, La Phong có thế hoàn toàn biết được tại sao lại có chuyện này.
Tại sao Giang Thần lại có thể ăn cơm cùng Hoắc Đông tướng quân.
Thì ra tên trước kia của Hoắc Đông là Hoắc Tây, có quen biết hồi nhỏ với Giang Thần.
Nhưng, đó đều là lúc nhỏ.
Hiện tại Hoắc Đông đã là đại tướng quân, cùng nhau ăn một bữa cơm cũng chỉ là nể tình quen biết lúc nhỏ, hiện tại anh ta là đại tướng quân, nào sẽ đế ý Giang Thần cơ chứ.
Anh ta đột nhiên ngẩng đầu nên, nói: “Tiểu Tâm, nhà họ La anh cũng được tính là đại gia tộc, cũng quen biết Hoẳc tướng quân, gia tộc anh còn thường xuyên làm việc với Hoắc tướng quân.”
Anh ta lại bắt đầu nói khoác rồi.
Trước mặt người yêu của mình, khoe khoang về gia đình mình hùng mạnh như thế nào và nhà máy mà mình mờ kiếm được
bao nhiêu tiền một năm.
Nghe đến đây Hà Tâm cảm thấy có chút phản cảm.
Nhưng mà có tiền, thì thật sự đáng đế khoe khoang.
So với những người bằng tuối, quả thật La Phong có tiền đồ. ít nhất là cũng mạnh hơn so với anh rể này của cô ấy.
Cô ấy liếc nhìn Giang Thần.
ở rể nhà họ Đường, cũng không đi làm, ăn của nhà họ Đường, uống của nhà họ Đường, thật sự không khác gì một phế vật.
Nhưng mà chính là từng đi tòng quân, quen biết Hoắc Đông, Hà Tâm đã có cái nhìn khác đối với anh.
“Ăn no rồi.”
Giang Thần cầm giấy ăn lên lau miệng.
Đúng lúc đó đột nhiên anh nhớ ra, Hoắc Đông đã đi rồi, ai thanh toán?
Anh nhìn La Phong còn đang bốc phét, cười nói: “Nếu như anh La đây đã có tiền như vậy, vậy thì bữa ăn này, anh Phong thanh toán nhé?”
Nói xong anh kéo Hà Tâm: “Em họ, Sở Sở bảo anh đưa em trở về an toàn, hiện tại cơm cũng ăn rồi, chúng ta đi thỏi.”
“Vâng.” Hà Tâm gật đầu.
“Giang Thần, anh làm gì vậy?” La Phong đột nhiên chỉ trích.