Hà Tảm hỏi: “Đảy không phải là anh nói sau, còn có nếu anh khỏng phải Hắc Long, tại sao vừa đến quân khu một cái là Tiêu Dao Vương đã đi ra rồi, Con chụp ảnh chung với em?”
Giang Thần nói:” anh đã nói rồi, đến thử vận may xem sao, Tiêu Dao Vương chụp Ảnh chung với em, thì anh đã là Hắc Long rồi? Đây rõ ràng là Tiêu Dao Vương gần gũi với dân mà thôi, có liên quan gì tớl anh?”
“Cũng đúng/
Hà Tâm nghĩ thấu đáo rồi gật đầu.
Nghĩ cho kỹ thì quả thật chính là đạo lý này.
Hơn nữa Giang Thần cũng không thế là Hằc Long, nếu như anh ấy là Hắc Long, thì tại sao lại ở rế nhà họ Đường, dễ dàng bị sai bảo ở nhà họ Đường chứ?”
Hoặc cũng có thế giống như Giang Thần đã nói, Tiêu Dao Vương gằn gũi với dân, chỉ cần là người hâm mộ quân đội muốn xin chụp ảnh, ông ta cũng đều sẽ đáp ứng.
” này, chuyện của hôm nay em không được nói cho chị họ đâu đấy, cũng không được ở bên ngoài nói linh tinh.” Giang Thần nhắc nhở.
“Vảng.” Hà Tâm gật đầu.
Ế, không đúng…
Cô ấy lại nghĩ đến một chuyện.
Đó là trong lề kế vị của Tiêu Dao Vương trước đây, Giang Thần lại thản nhiên lái xe trong quân khu.
Tuy chỉ là tin đồn ngoài đời, đây là xe Giang Thần mượn.
nhưng cộng thêm với việc hôm nay gặp Hoắc Đông, Giang Thần dần cô đến quản khu để chụp ảnh chung với Tiêu Dao Vương.
Dường như…
Hà Tâm liếc nhìn Giang Thần.
“Anh rế, em cảm thấy thân phận của anh không bình thường, anh thành thật nói cho em biết, rốt cuộc anh là ai, anh yên tâm, em tuyệt đối sẽ không nói cho chị họ biết, cũng không ra ngoài đồn nhảm.”
Giang Thần cười:” anh có thế có thân phận gì chứ? Anh chỉ là lính giải ngũ quay về mà thôi.”
“Không hợp lý.”
Hà Tâm suy nghĩ chu đáo.
tuy rằng cô ấy không ở Giang Trung, nhưng chuyện ở Giang Trong cô ấy đều nghe nói.
Đặc biệt là chuyện xảy ra có liên quan đến Đường Sở Sở.
Đến cả chuyện của ngày hỏm qua, một đống ỏng lớn quỳ trên đất nhận lỗi với Đường Sở Sở, cô ấy cũng nghe nói rồi.
Bên ngoài đồn rằng, điều này có liên quan đến người đàn ông đeo mặt nạ quỷ bị Tiêu Dao Vương bắn chết trước kia.
Mà người đàn ỏng đeo mặt nạ quỷ chính là người mà Đường Sở Sở đã cứu mười năm trước.
Người này lúc còn sống đã tìm những ỏng trùm này, nhờ bọn họ giúp đỡ lúc Đường Sở Sở gặp khó khăn.
Hà Tâm cảm thấy tuyệt đối không thể đơn giản như vậy.
” không lẽ, là bởi vì anh ré?”
Cô ấy lẩm bẩm trong lòng.
Càng nghĩ càng thấy chính là như vậy.
Nghĩ xong hai mắt cô ấy mọc ra hai ngôi sao nhỏ: “Anh rể, anh yên tâm, em nhất định sẽ không nói ra thân phận của anh.”
Giang Thần trợn mắt: “Anh có thế có thân phận gì chứ?”
Hà Tâm cười nói: “Anh đến từ Nam Hoang, nhất định là một tướng quân nào đó, anh rể, sau này có cơ hội, anh nhất định phải giới thiệu chủ soái Hắc Long cho em đó.”
Hà Tâm rất kiên quyết với suy đoán của mình. Giang Thần chắc chắn là tướng quản Nam Hoang, nhưng Giang Thần chỉ cười cười, không nhiều lời.
Anh chạy xe, rất nhanh chóng đã đến nhà của Đường Sở Sở. Cả nhà Hà Diềm Mai đã ra ngoài từ sớm, bận rộn cả một buổi sáng mới giải quyết xong thủ tục bảo hiểm xe, đăng ký giấy tờ xe và biến số xe,…đã về nhà được một lúc rồi.
Đường sở sờ đi cùng với Lâm Y đến khu trung tâm thương mại Thành Trung, bây giờ cũng trở về rồi.