Một nơi khác, sau khi Đường Sở Sở bật máy tính lên, cô lại không biết phải viết đơn xin thế nào.
Cô bước ra khỏi phòng tìm Giang Thần nhưng không thấy nên quyết định ra ngoài tìm.
Đi chưa được vài bước, đã thấy bóng dáng ai đó trên cầu thang cách đó không xa.
Giang Thần ngồi dưới đất, Hà Tâm lại ngồi quấn lấy tay anh, cả người cô ta như dính chặt vào anh.
Đoàng!
Cảnh tượng này chẳng khác gì tiếng sét giữa trời quang.
Đường Sở Sở lập tức sững người, cô hóa đá tại chỗ, khóe mắt lấp lánh lên những giọt lệ trong suốt.
Vài giây sau, cô che miệng, oà khóc, chạy vào phòng
Hà Tâm to gan thật, cả người cô ta gần như dính chặt vào Giang Thần.
Hương thơm thiếu nữ quyến rũ xộc lên mũi, Giang Thần vội nhích người ra xa.
Hành động của anh khiến Hà Tâm bật cười: “Anh rế, anh còn biết ngại ngùng nữa hả? Người ta đồn, anh với chị họ không có ngủ chung. Đừng nói là anh còn zin nha?”
Giang Thần đỏ mặt.
Chính xác thì anh đúng là như vậy.
Mười năm trước, anh mới mười bảy tuối, là một thiếu niên vừa tốt nghiệp trung học phố thông.
Tinh yêu tuối học trò thuở những năm cấp ba đó cũng chỉ giới hạn trong những cái nắm tay.
Đi lính mười năm, thứ anh phải đối mặt là những cuộc huấn luyện đặc biệt ngày đêm, vũ khí máu lạnh và cả xương máu quân thù.
Anh cũng lười nói nhảm với Hà Tảm, anh rít mạnh điếu thuốc, sau đỏ ném tàn thuốc vào thùng rác và xoay người về phòng.
Thấy Hà Tâm ngồi ôm lấy cánh tay và gần như dính chặt vào Giang Thần ở bậc cầu thang, Đường Sở Sở chạy đi trong nước mắt.
Sau khi trở về phòng, cô khóc nức nở thành tiếng.
Cô tưởng Giang Thần là người đàn ông tốt. Nhưng nào ngờ anh cũng như bao gã đàn ông khác.
Hỏm nay vừa gặp Hà Tâm, hai người đã cặp kè với nhau.
“Cốc cốc cốc!”
Tiếng gõ cửa truyền đến.
Đường sở sở vội lau nước mắt, cô hít sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh, sau đó đứng dậy đi mở cửa.
Giang Thần bước vào, cười hỏi: “Đang làm gì đó, sao mờ cửa lảu vậy?”
Nhưng, Đường sở sở không nói.
Cô bước thắng về phía máy tính và ngồi xuống, sau đó ngây ngốc nhìn màn ảnh.
Giang Thần cũng không nhận thấy gì khác thường.
Anh tự giác đi lấy chiếu ra rồi trải xuống đất.
Nhìn thấy hành động của anh, Đường Sở Sở cảm thấy mình bị tủi thân.
Trước mặt cô thì đóng vai chính nhân quân tử, nhưng sau lưng lại cặp kè với người phụ nữ khác, mấu chốt là người phụ nữ này lại là em họ của cô.
Cô lắc đầu, cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ lung tung xáo rỗng
trong đầu.
Thế nhưng, cô vẩn không thể quên được cảnh Hà Tâm ỏm Giang Thần thân mật, cả người cô ta lại như muốn dính sát vào người Giang Thần.
Cảnh tượng này như hằn sâu vào tâm trí cô, có muốn cũng khỏng quèn được.
“Chắng lẽ tại mình không cho anh ấy đụng nên anh ấy mới lén tìm của lạ? Dù sao anh ấy cũng là đàn ông, cũng có nhu cầu…”
Đường Sở Sở bắt đầu suy ngầm.
Cô nghĩ vấn đề là ở cô, mới dẫn đến Giang Thần tìm phụ nữ khác sau lưng.
Tuy nhiên, cô đã rất tức giận.