Trong chuyện này, đúng là cô ta có sai. Nhưng chỉ ôm cánh tay
thôi thì có đáng là gì. Sao glờ lại biến thành như vậy?
Bị mầng là liêm sỉ, cô ta cũng uất ức vừa khóc vừa là: “Đúng, tôi vô liêm sỉ đấy thì sao, anh rễ tốt biết bao nhiêu lại bị mọi người nói thành thứ chẳng ra gì. Muốn ly thì ly đi, ly hôn rồi tôi sẽ gả cho anh ấy.”
“Bốp.”
Hà Diễm Mai đứng dậy, cho Hà Tâm một cái tát.
“Mày… sao mày có thể nói ra những lời vô liêm sỉ như vậy hả? Nhà họ Hà có đứa con như mày đúng là gia môn bất hạnh.”
Bàn tay năm ngón lập tức hiện trên khuôn mặt trắng nõn của Hà Tảm, cô ta uất ức khóc oà lên.
“Được thôi, tôi sẽ thành toàn cho các người.” Đường sở sở nghẹn ngào nói: “Giang Thần, sáng mai, hẹn anh tại cửa cục dân chính.”
Nói xong, cô oà khóc chạy về phòng rồi đóng sầm cửa lại. Giang Thần xoa xoa thái dương, vẻ mặt bất lực.
Chuyện này là sao chứ?
Cho dù đối mặt với thiên quân vạn mã, anh cũng chưa từng ủ rũ lo âu như bảy giờ.
Nhưng, lần này anh về là đế báo đáp ân tình, không nhất định phả cưới Đường sở sở, cũng không nhất định phải chiếm hữu cô.
Chỉ cần Sở Sờ vui vẻ hạnh phúc, cho dù phải lên núi đao xuống biến lửa, anh cũng tuyệt đối không khước từ.
Bây giờ sở sở đang tức giận. Anh lại không cách nào giải thích. Chỉ có thế đợi cô bình tĩnh lại rồi giải thích tiếp.
“Cút” Hà Diễm Mai chỉ ra cửa “Hai đứa mày cút hết cho tao, nhà họ Đường không chào đón tụi bảy. Đường Tùng, ném vali của Hà Tâm ra ngoài.”
“Dạ mẹ.”
Đường Tùng lập tức vào phòng, lấy vali và một ít quân áo của Hà Tâm ném khỏi cửa.
Thái độ của nhà họ Đường rất kiên quyết, muốn đuối Giang Thẫn và Hà Tâm đi.
Thậm chí Hà Diễm Mai còn cằm chối đuối Giang Thằn và Hà Tâm ra ngoài.
Ngoài cửa.
Hà Tâm nhìn một đổng quần áo trên mặt đất, khóc đến mức cả mặt đều là nước mắt.
Cô ta khóc thút thít nhìn Giang Thần, vẻ mặt áy náy: “Anh, anh rể, thật xin lỗi, đều là lỗi của em.”
Giang Thần khẽ dừng tay.
Chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi, anh thật sự cũng không để ở trong lòng.
“Được rồi, em cũng đừng tự trách mình nữa, việc này cũng không thể đố hết cho em, người nhà họ Đường đã sớm chướng mắt anh rồi, luôn luôn giựt dây bảo Sở Sở ly dị với anh, chẳng qua là trước kia sở sở luôn luôn đứng về phía anh, hiện tại xảy ra chuyện như vậy, cô ấy cũng có ý định ly hôn rồi.”
Tuy rằng không phải là việc gì sai trái.
Nhưng, chuyện này quả thực là một chuyện phiền phức.
“Vảng, thực xỉn lổi, thật xin lỗi, nếu như, hai người thực sự ly dị, em, em lấy em ra bồi thường cho anh.”
Giang Thần liếc mắt nhìn gương mặt không còn chút máu của cô ta một cái: “Được rồi, thu hồi cái suy nghĩ này của em đi, trong lòng anh chỉ có Sở sở.”
Giang Thần làm sao không biết Hà Tâm là bởi vì chuyện ngày hôm qua, còn tưởng rằng anh là người tai to mặt lớn, lúc này mới nói những lời này.
“Em, em nghiêm túc đó.” Hà Tâm nói: “Địa vị của anh ở nhà họ Đường một chút cũng không có, muốn rời đi thì rời đi, em cũng không thua kém gì so với Sở Sở, em cũng vậy muôn thân hình có thân hình, muốn khuôn mặt có khuôn mặt.”
Đường Sở Sở đi ra, cô định mang thẻ Hắc Long của Giang Thần trả lại cho Giang Thần.
Cô mở cửa đúng lúc nghe được câu này.
Nước mắt cô nhịn không được mà chảy ra.
Nhưng cô lại mạnh mẽ chịu đựng sự không thoải mái trong kòng, nước mắt trên khuôn mặt, mang theo dáng vẻ tươi cười nhưng so với khóc thì lại càng khó coi hơn.
“Giang Thần, thẻ của anh trả lại cho anh, cảm ơn anh đã từng đối xử tốt với em, cảm ơn anh vì đã chăm sóc em chu đáo, cám ơn anh vì tất cả mọi chuyện anh đã làm trong khoảng thời gian này ở nhà họ Đường, chúc hai người đầu bạc răng long.”
Cô nhét tấm thẻ vào trong tay Giang Thần, sau đó che miệng, vừa khóc vừa chạy vào nhà.
Ầm!
Giang Thần còn muốn giải thích vài câu.