Hà Tâm hít sâu một hơi, ép buộc chính mình bình ốn lại.
Sau đó đi qua, ngồi xuống.
Bạch Tố lại nói thèm lần nữa: “Những gì các người nhìn thấy, chứng kiến hay nghe được vào đêm nay, tôi hy vọng các người chôn trong bụng, thân phận của chủ tịch, đây là chuyện hết sức bí mật, ai cũng không được đế lộ ra ngoài, một khi có người nào đó đế lộ, vậy cũng giống như kết cục của tộc trưởng bốn gia tộc lớn Giang Trung.”
Nghe vậy, toàn thân của mọi người trong phòng hội nghị đều run lên.
Hà Tâm cũng lại lần nữa bị kinh sợ mà mở miệng thật to.
Cô ta vốn là người cực kỳ thỏng minh.
Hiện tại nghe thấy Bạch Tỏ nói đến tộc trưởng của bốn gia tộc lớn, cô ta liên tưởng đến rất nhiều thứ.
Giang Thần chính là người mà Đường Sở Sở đã cứu ra từ trận hỏa hoạn nhà họ Giang mười năm trước, cũng chính là người đàn ông mặt quỷ giết chết tộc trưởng của bổn gia tộc lớn.
Hiện tại, cô ta có thể biết được vì sao giang thần lại đối xửtổt với Đường Sở Sở như vậy.
Đó là bởi vì Đường sở Sở là ản nhản cứu mạng.
Nhưng mà, rốt cuộc Giang Thần có thân phận gì, rốt cuộc anh có lai lịch như thế nào?
Anh thật sự là Hác Long Nam Hoang?
Phòng khám phàm nhân, ở phòng trong.
Tiểu Hắc đang ngủ say mê mang.
Cảm nhận được có người đi vào, anh tôi lập tức trở người đứng dặy bặt đèn.
Đèn vừa bật lên, anh tôi đã nhìn thấy Giang Thần bước vào. “Anh Giang, sao anh lại tới đây?”
Sẳc mặt Giang Thần có chút bất lực: “Cãi nhau với Sở sở rồi/ “Hả, sao vậy?” Tiếu Hắc sửng sốt.
Giang Thần thở dài một hơi thậm thượt.
Tiểu Hắc đưa một điếu thuốc sang.
Giang Thần nhận lấy.
Tiểu Hắc đốt thuốc cho anh.
Giang Thần hít sâu một hơi: “Cũng không có chuyện gì to tát, chỉ là hiểu lầm một chút…”
Anh kế lại mọi chuyện một lượt.
“Ha ha…”
Tiểu Hắc vô tâm vô ý bật cười: “Buồn cười chết mất, đường đường là tống soái của Nam Hoang vậy mà lại bị đuối ra khỏi
nhà họ Đường…’
Nhận thấy sắc mặt của Giang Thần không ổn lẳm, anh tỏi lập tức ngậm miệng, nghiêm túc nói: “Anh Giang, nếu anh yêu cầu tôi đi giết một người nào đó, tôi còn có thể làm được, chuyện này… tôi thật sự không thể giúp anh được.”
Giang Thần có hơi bó tôi: “Tôi cũng không mong đợi gì ở anh, đợi Sở Sở nguôi giận tôi sẽ giải thích với cô ấy sau.”
“Đêm nay anh ngủ ờ đây à?”
“ừm, nhân cơ hội này, chúng ta đi ra ngoài uống vài ly đi.”
Giang Thần kéo Tiếu Hắc rời ra phố tìm một nhà hàng thịt và một ít bia.
khỏi phòng khám phàm nhản, đi nướng, gọi một vài xiên thị^ỊỊ^^
Nhà họ Đường.
Đường Sở Sở lấy nước mắt rửa mặt.
Cô khóc, khóc đến khi ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, cô dậy từ rất sớm.
Cô vừa mới tiếp quản Đường Thị Vĩnh Nhạc, công ty còn rất nhiều việc đang chờ cô xử lý, hơn nữa cô cũng cần chỉnh lý lại các tài liệu liên quan để xin gia nhập vào khu trung tâm thương mại Thành Trung.