Đây chính là Đế Vương Cư.
Ngay cả nhà quyền thế như bốn gia tộc kia còn không có tư cách bước vào.
Có thế tin lời Giang Thần không?
Suy nghĩ một lúc, ông ta lập tức dặn dò nói: “Đường Hải, không cần vội, con đến Đế Vương Cư xác nhận lại một chút, không, bố tự đi, chuấn bị xe.”
Đường Thiên Long cũng không tin tưởng Giang Thần lắm.
Nếu như những nơi bình thường còn dề nói, đây lại là Đế Vương Cư.
Đế Vương Cư có tiếng tăm lừng lẩy trong khắp Giang Trung.
Ông ta phải tự đi xem thử.
Đường Hải tự mình lái xe đưa Đường Thiên Long, Đường Lỗi, Đường Mộng Oánh, Đường Uyên Tâm cùng với Thần Bắc phó đội trưởng đội cảnh sát hình sự là chồng của Đường Uyên Tâm cùng nhau đến Đế Vương Cư.
Thần Bắc là người Giang Bắc, hiếm khi đến Giang Trung.
Nhưng cũng nghe qua tiếng tăm của Đế Vương Cư, bên ngoài đồn đây là biệt thự cao cấp ra giá mười tỷ cũng không bán, hơn nữa cho dù có tiền cũng không thế nào mua được.
Rất nhanh đã đến vùng ngoại ô Giang Trung. Phía trước có một ngọn núi.
Cảnh vật xung quanh ngọn núi rất tao nhã, bầu không khí trong lành.
Dưới chân núi là một căn biệt thự cao cấp.
Nhìn từ xa có thế nhìn thấy vườn hoa, sân golf, bế bơi… xung quanh căn biệt thự.
Xung quanh ngọn núi là những căn biệt thự độc lập, khu vực này được gọi chung là khu biệt thự Cảnh Tú.
Những căn biệt thự này đều là nơi ở của những ông lớn.
Nhưng rốt cuộc là ông lớn nào thì không ai biết.
Khu biệt thự Cảnh Tú.
Lối vào, chốt bảo vệ.
Có hai bảo vệ đứng bẽn ngoài chốt bảo vệ.
Bên trong chốt bảo vệ lại có mười mấy bảo vệ khác.
Mười mấy người này tụ lại với nhau, đang nói chuyện rôm rả.
“Đừng thấy tôi bây giờ chỉ là một bảo vệ, nhưng tôi chính là bảo vệ của khu biệt thự Cảnh Tú đó, chỉ dựa vào thân phận này tôi đã có thế tán được gái đẹp, sinh viên đại học mới năm nhất, chậc chậc, ngọt nước khỏi phải bàn.”
“Anh Ngưu, sao anh tán được hay vậy?”
“Chuyện này không phải rất dễ sao, chúng ta canh giữ khu Cảnh Tú, có thế tự do ra vào, nói thật với cậu nhé, mấy ngày trước tôi lén đến Đế Vương Cư, đứng trước cánh cửa sắt chụp một tấm ảnh lấy Đế Vương Cư làm nền, vừa đăng lên vòng bạn bè thì những cô gái gần đó đã tự động dâng đến cửa rồi.”
“Ôi vãi, anh Ngưu, vẫn là anh có cách hay, hôm nào tôi cũng đi
thử xem.1
“Tôi khuyên các cậu đừng có suy nghĩ này, tuy đây là vũ khí tán gái, nhưng… nếu để quản lý biết chuyện này, các cậu cứ chờ bị đuổi việc đi, các cậu biết Đế Vương Cư là chỗ của ai không?”
“Của ai?”
Cả đám bảo vệ đầy thắc mắc.
Anh Ngưu khẽ nói: “Trước đây cậu cả của tôi làm công trường, sửa biệt thự ở khu Cảnh Tú, cậu cả của tôi nói với tôi, lúc sửa chữa Đế Vương Cư, toàn bộ lực lượng vũ trang đều đứng giám sát thi công, đây là chổ của ông lớn trong khu quân sự nào đó.”
“Lẽ nào là Tiêu Dao Vương?”
“Xuỵt, đừng nói, tên của Tiêu Dao Vương cậu có thế tùy tiện nói bừa được sao?”
“Tạch!”
Vào lúc đám bảo vệ đang nói chuyện luyên thuyên, một chiếc Bentley chạy đến.
Mấy người bảo vệ lập tức bước ra, nhìn thấy một chiếc xe biến số lạ lẫm cũng không thèm quan tâm lắm.
Bởi vì những người ra vào khu biệt thự Cảnh Tú đều lái những dòng xe sang trọng như Rolls Royce.
Nhưng đây cũng là chiếc Bentley mấy trăm vạn, bảo vệ cũng không dám sơ suất.