Hứa Chí đi đến, đạp trên người Đường Thiên Long, cúi đầu nhìn ông ta: “Tôi đã sớm nghe đến việc ông đến chết cũng thích thể diện, lần trước làm giả thư mời đến tham gia lễ kế nhiệm của Tiêu Dao Vương thì thỏi đi, lần này vậy mà còn chạy đến khu biệt thự Cảnh Tú ra vẻ. Cút cho tôi, đế tôi nhìn thấy ông lần nữa, tôi sẽ đánh gãy cái chân già của ông.”
“Phụt”
Thu Lộ nhổ nước bọt vào người Đường Lỗi, cao ngạo mắng: “Chê nhà tôi nghèo sao? Xem thường tôi sao? Bảy giờ không phải vẫn bị người ta đánh quỳ dưới đất sao?”
“Được rồi, đừng nhiều lời với những bọn rác rưởi này nữa/
Mặc dù Thu Lộ cũng coi như là hàng dùng lại, nhưng cô ta quả thật rất biết nịnh nọt, hầu hạ người khác.
Hơn nữa Thu Lộ cũng không phải là vợ của anh ta, chỉ là một người vợ bé mà thôi.
Hai người rời đi.
Người nhà họ Đường lần lượt bò dậy từ trên mặt đất, bọn họ đến đỡ Đường Thiên Long dậy.
“Bố, bố không sao chứ?”
“Ông nội, cháu đã bảo ông không nên đến, ông cứ muốn đến, bây giờ đã thấy mất mặt chưa?”
“Đều là do thằng khốn nạn Giang Thần kia!”
“Chòng, anh thế nào rồi, không sao chứ?”
Thần Bắc xua tay nói: “Không sao.”
“Chồng à, không thế bỏ qua như thế này được, không phải chú anh là thư ký của tướng quân quân khu Giang Bắc sao? Mau gọi điện thoại xin chú anh đi, mấy người bảo vệ này dựa vào cái gì mà đánh chúng ta chứ?”
“Vê nhà rồi nói.” Thần Bắc cũng không phải là một tên ngốc.
Bởi vì một chút chuyện nhỏ này mà kinh động đến chú anh ta sao?
Hơn nữa, anh ta cũng không thuộc dòng họ chính thống của nhà họ Thần, đó cũng không phải là chú ruột của anh ta.
Cả người Đường Thiên Long đều là dấu chân, khuôn mặt già nua của ông ta tái mét, tức đến nổi đập gậy xuống đất: “Tên Giang Thần chết tiệt kia, dám chơi ông đây, ông đây không thế tha cho nó.”
Đường Thiên Long ôm theo hy vọng đến đây, nhưng lại chán chường rời đi.
Mất mặt.
Lần này thật sự mất mặt.
Thể diện cả đời ông ta, đều mất trong hôm nay rồi! Biệt thự nhà họ Đường.
Đường Uyển Tâm kéo Thần Bắc, cầu xin: “Chồng à, ông nội bị đánh thành thế này, không trút cơn giận này, sau này nhà chúng ta không thế ngẩng đầu lên được ở Giang Trung nữa. Nhà bọn em thì không sao, nhưng anh là người nhà họ Thần, nhà họ Thằn là hào môn ở Giang Bẳc, chuyện này mà truyền ra ngoài, không phải là rất mất mặt sao?”
“Em rế, đúng vậy, mau gọi điện thoại cho chú em đi. Nhà họ Từ là cái thá gì chứ, ở trước mặt tướng quân, còn không phải ngoan ngoãn cúi đầu sao? Chú em là thư ký của tướng quân, là người thân cận nhất của tướng quân đấy.” Trong lòng Đường Lỗi cũng ôm một bụng tức giận.
Nếu như là người khác, anh ta có thế chịu được.
Nhưng đây là bạn gái cũ của anh ta, chuyện này nếu truyền đến các tai bạn cùng lớp. sau này anh ta còn làm người thế nào được chứ?
“Tên Giang Thần chết tiệt, thứ khốn nạn.” Đường Thiên Long ngồi trên sô pha, tức giận tím mặt.
“Thần Bác, con xem, chuyện này, con cũng là người bị hại, nhà họ Thần nhất định phải ra mặt chứ:” Đường Hải cũng nói.
Vốn dĩ Thần Bác không muốn quan tâm, nhịn một chút là qua.
Nhưng, anh ta cũng không muốn mất mặt ở nhà họ Đường. “Con gọi.”
Anh ta lấy điện thoại ra, đi đến cửa.
“Chú, chú à, là cháu đây, cháu là Thần Bắc, chính là Thần Bắc của nhà Thần Ngưu. Đúng, chính là cháu, cháu bị đánh ở Giang Trung, người đánh cháu là người nhà họ Hứa, cũng không biết là người thế nào, hình như tên là Hứa Chí gì đó, chú điều tra một chút ạ. Vâng, vâng, vảng.”
Chú Thần Bắc quả thật là thư ký của tướng quân nào đó ở quân khu.
Thần Bắc cũng không ngờ, chú của anh ta lại đồng ý nhanh như vậy.
Sau khi anh ta gọi điện thoại, lập tức dương dương tự đắc đi vào, anh ta dám bảo đảm: “Cháu đã gọi điện thoại rồi, chú của cháu đã đi tra lai lịch của Hứa Chí rồi.
Chuyện này, rất nhanh có thế xử lý xong.”