Thành phố Giang Trung cũng có một gia tộc tham gia vào Thương Minh Năm Tỉnh.
Gia tộc này là của nhà họ Ngụy.
Nhà họ Ngụy không được xếp là một trong bốn nhà quyền thế của thành phô Giang Trung, nhưng tài sản lại giàu có hơn nhiều so với bốn nhà quyền thế kia, ở thành phổ Giang Trung, cũng được xếp thứ nhất thứ nhì.
Ngụy Quang là quản lý của Thương Minh Năm Tỉnh.
Ông ta đang tố chức cuộc họp ở công ty, lại nhận được điện thoại của hộl trưởng.
Trong điện thoại, hội trưởng giận dữ, nói lại một lượt những chuyện đã xảy ra cho ông ta nghe.
Sau khi Ngụy Quang biết được, ông ta lập tức gọi điện thoại cho nhà họ Hứa, sau đó tự mình dần theo Hứa Chí và người tình của anh ta cùng với mười mấy bảo vệ đã đánh người kia, tự mình đến nhà họ Đường xin nhận lồi.
Biệt thự nhà họ Đường, người nhà họ Đường đều có vẻ mặt u ám.
Đường Lỗi không kiềm chế được hỏi: “Em rế, vẫn chưa có tin
Trong lòng Thần Bắc cũng không dám chắc chắn, dù sao người đánh anh ta cũng là người của nhà họ Hứa, gia tộc sẽ không vì một kẻ thuộc chi thứ như anh ta mà đắc tội với nhà họ Hứa đâu.
Nhưng mà, đúng lúc này, tiếng chuông cửa vang lên.
Đường Mộng Oánh đi mở cửa.
Trong nháy mắt khi cửa mở ra, cỏ ta trợn tròn mắt.
Ngoài cửa biệt thự có mười mấy người đang quỳ.
Đây chẳng phải là Hứa Chí và người tình của anh ta trước đó đã ra lệnh đánh cả nhà bọn họ sao, cùng với mười mấy bảo vệ nữa!
Cô ta kinh hãi há to miệng.
Một người đàn ông bốn mươi mấy tuổi, trên người mặc bộ vest đi lên phía trước, trên mặt ông ta lộ ra vẻ áy náy: “Xin, xin hỏi, cụ Đường có ở nhà không, tôi là Ngụy Quang, quản lý của Thương Minh Năm Tỉnh.”
Đường Mộng Oánh kinh ngạc kêu lên.
Quản lý của Thương Minh Năm Tỉnh ở thành phố Giang Trung, người này, người này tự mình đi đến nhà họ Đường sao?
Còn nữa, tại sao bọn họ lại quỳ xuống vậy?
“Ông nội… ông, ông mau ra đây đi.” Đường Mộng Oánh xoay người gọi một tiếng.
Đường Thiên Long chống gậy đi tới.
Còn chưa ra đến cửa, đã thấy Ngụy Quang đứng ở cửa ra vào, thân thế ỏng ta lập tức run lên, khom người, trên mặt lộ ra vẻ kính trọng: “Quản… Quản lý Ngụy, sao ỏng lại đến đây?”
Ông ta đi ra khỏi nhà.
Nhìn thấy đám người Hứa Chí đang quỳ dưới mặt đất, ông ta kinh ngạc há to miệng.
Trên mặt Ngụy Quang lộ ra vẻ kính trọng: “Đường, ông cụ Đường, đứa con bất hiếu nhà họ Hứa có mắt như mù, đối với chuyện xảy ra trước đây, tôi cảm thấy vồ cùng có lỗi, tự mình dần theo đứa con bất hiếu nhà họ Hứa đến đây nhận lỗi, những người này mặc cho ông xử lý.”
Đường Thiên Long vô cùng kinh ngạc, rất lâu sau ông ta vẫn khỏng nói được câu nào.
Từ khi nào mà Đường Thiên Long ông ta lại có thế diện lớn đến như vậy?
Quản lý của Thương Minh Năm Tỉnh tự mình dần người đến tận cửa nhận lỗi, hơn nữa đây còn là người nhà họ Hứa, thành viên của Thương Minh Năm Tỉnh, lại có thế quỳ dưới mặt đất như vậy sao?
Đường Hải, Đường Lỗi và mấy người nhà họ Đường khác cũng chạy ra.
Nhìn thấy đám người Hứa Chí quỳ ngoài cửa ra vào, bọn họ cũng sững sờ, há to miệng.
Dường như vừa nhìn thấy chuyện gì rất đáng sợ.
“Chuyện này, ông nội?” Đường Lỗi có chút không hiểu.
Ngụy Quang thấy Đường Thiên Long rất lâu sau vẩn khồng nói năng gì, ông ta lập tức nắm tóc Hứa Chí, kéo anh ta dưới đất đứng dậy, vung tay lên tát cho anh ta mấy cái.
“Bốp bốp bốp.”
Tiếng tát giòn giã vang dội.