Hứa Chí bị đánh đến mức khóe miệng hộc máu.
Anh ta chắng dám phản đối câu nào, khóc lóc cầu xin tha thứ: “Cụ Đường, tôi sai rồi, tôi có mát không nhìn thấy núi Thái Sơn, không biết là ông quen biết với tướng quân, ông hãy coi tôi như một cái rắm, tha cho tôi đi.”
“Tướng quân?”
Lúc này Đường Thiên Long mới chợt hiểu ra. Thần Bắc đi theo lại càng mặt mũi rạng rỡ hơn.
Anh ta cho rằng việc anh ta gọi điện thoại đã có tác dụng rồi, chú anh ta ra mặt thay anh ta.
Anh ta bước đến, đá lên người Hứa Chí một cái.
Anh ta vốn dĩ xuất thân là lính đặc công, đá một cái cũng khá mạnh.
Thân thế Hứa Chí lăn mấy vòng.
Nhưng mà anh ta không dám oán hận một câu nào, lại bò dậy lần nữa, quỳ xuống mặt đất.
Đường Lỗi cũng ra oai, kiêu căng ngạo mạn bước đến, đi tới trước mặt Thu Lộ, ngồi xốm xuống, nâng cằm Thu Lộ lên, đế cô ta ngấng đầu lên.
Trên mặt anh ta lộ ra vẻ đắc ý khó mà che giấu được: “Thu Lộ, lúc trước là cô nhố nước bọt lên người tôi đúng không?”
Thu Lộ sợ hãi đến mức toàn thân run rấy, trên mặt cô ta lộ vẻ cầu xin tha thứ, nói: “Anh, anh Lổi, tôi sai rồi, cầu xin anh tha cho tôi lần này.”
Đường Lỗi đứng dậy, quát to: “Bảo vệ.”
Hai bảo vệ nhà họ Đường đi tới, kẽu lên: “Cậu Lỗi, có gì dặn dò.”
Đường Lỗi chỉ mười mấy bảo vệ đang quỳ dưới mặt đất, nói: “Đánh cho tôi.”
Hai người bảo vệ nhà họ Đường xắn tay áo lên, đấm đá một trận với mười mấy bảo vệ cùng với Hứa Chí và Thu Lộ đang quỳ dưới mặt đất.
Cửa chính biệt thự nhà họ Đường không ngừng có tiếng kêu rên vang lên.
Giờ phút này, Đường Lổi rất oai phong.
Thần Bắc lại càng kiêu ngạo ngấng cao đầu.
Đường Uyến Tâm làm vợ của Thần Bâc, cũng cảm thấy vô cùng tự hào.
Đây là lợi thế của việc có người trong quản khu, có tiền có thế muốn làm gì thì làm, ông lớn ở quân khu chỉ cần nói một câu, còn không chịu ngoan ngoãn quỳ xuống đất cầu xin tha thứ sao.
Ngụy Quang nhìn Đường Thiên Long, nói: “Cụ Đường, đứa con bất hiếu này cũng đã quỳ xuống đất nhận tội rồi, cụ đã hết giận chưa? Nghe nói hai ngày nữa chính là đại thọ tám mươi tuổi của cụ rồi, định tố chức ở Đế Vương Cư có phải không, đến lúc đó, tôi nhất định sẽ mang lề vật thật hậu hĩnh, đến Đế Vương Cư chúc thọ cụ.”
Đường Thiên Long nghe vậy, thân thể ông ta run lên: “Quản, quản lý Ngụy, ý của ông là, tôi có thế chuẩn bị tiệc rượu mừng thọ ở Đế Vương Cư sao?”
Ngụy Quang vội vàng nói: “Có thế, có thế chứ, tướng quân cũng đã lên tiếng rồi, cụ Đường, cụ cứ đến tố chức, không ai dám ngăn cản cụ đâu.”
“Ha ha…”
Đường Thiên Long cười to.
Giờ phút này, ống ta rất vui vẻ.
Những không vui vì bị đánh trước đó, toàn bộ đều đã biến mất, ông ta đúng lúc dừng lại, nói: “Được rồi, đừng đánh nữa.”
Lúc này hai bảo vệ mới dừng lại.
Mà Đường Lỗi lại xách Hứa Chí đang quỳ dưới mặt đất miệng đầy máu dậy, vồ vổ lên gương mặt sưng đỏ của anh ta: “Ranh con, nhớ kỹ, sau này đừng có dùng mắt chó coi thường người khác, mặc dù nhà họ Đường chúng tôi chẳng là gia tộc lớn nào cả, nhưng cũng có người quen, cũng quen biết tướng quân đấy.”
“Vảng, vâng, kẻ hèn này không dám.” Hứa Chí chẳng dám hó hé một câu nào.
“Vậy cụ Đường, chuyện này cứ giải quyết như vậy nhé, cụ chuyên lời lại cho ông lớn kia, để người đó đừng giận nữa, có được không?” Ngụy Quang mong đợi nhìn Đường Thiên Long.
Hội trưởng Long Dã đã tự mình gọi điện thoại đến, nếu vẫn
không được tha thứ, vậy sẽ có chuyện lớn xảy ra mất.