“Cậu có biết một trăm vạn có ý nghĩa như thế nào không hả, cậu có đi lính cả đời, cũng không kiếm nối một trăm vạn đâu.”
“Quỳ xuống dập đầu với ông nội đi.”
Mỗi người trong nhà họ Đường anh một câu, tôi một câu.
Giang Thần thấy Đường Sở Sở nghiêm mặt thở hốn hến.
Vốn dĩ đã tức giận, bảy giờ nghe Đường Thiẽn Long nói những chuyện này xong, cô càng tức giận hơn nữa.
Giang Thần cũng chẳng còn cách nào.
Thiên binh vạn mã, núi đao biển lửa anh cũng đã xông qua được, bây giờ lại không qua được một cửa tình cảm này.
Thật sự là anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Anh biết, bây giờ anh có nói gì, Đường sở sở cũng sẽ không tin.
Nếu đã như vậy thì còn giải thích đế làm gì!
Anh nhìn về phía Đường Thiên Long: “Đường Thiên Long, ông sẽ phải hối hận.”
Sau đó, anh nhìn về phía Thần Bắc: “Quân khu Giang Bắc, thư ký của tướng quân sao? Được, tôi đã nhớ kỹ rồi, ngày mai, chú của anh, sẽ phải cuốn gói cút xéo.”
“Ha ha, cười chết tôi mất.” Đường Lỗi phá lẽn cười to: “Cuốn gói cút xéo, cậu có biết thư ký tướng quân là quân hàm gì không đó, cậu cho rằng cậu là ai chứ, cậu là Tiêu Dao Vương sao?”
Trẽn mặt Thần Bắc lộ ra vẻ tức giận “Chàng trai trẻ, đừng quá ngông cuồng.”
Thấy Thần Bắc tức giận, Đường Thiên Long quát to: “Cút ngay cho tôi.”
Giang Thần phất tay, xoay người rời đi.
“Tức chết tôi rồi.” Phòng khám phàm nhân, Giang Thần tức giận đá ghế.
Tiếu Hắc ngồi bên cạnh hút thuốc, anh ta liếc nhìn Giang Thần một cái, anh ta chưa từng nhìn thấy Giang Thần như vậy bao giờ.
Trước đây, Giang Thần tức giận, máu chảy thành sông.
Bây giờ lại sa sút đến mức độ chỉ có thế đá ghế.
Chầng lẽ, đây chính là người đàn ông rơi vào lưới tình sao?
Vì yêu đương mà mài mòn cả sừng của Hâc Long sao?
“Đến đây nào, anh Giang, hút một điếu thuốc đi.” Tiểu Hắc đưa một điếu thuốc cho anh.
Giang Thần nhận thuốc, anh nhấc chiếc ghế dựa mình vừa đá lên, ngồi xuống, thở hổn hến nói: “Tiếu Hắc, tại sao trên đời lại có nhiều người không biết xấu hổ như vậy? Chuyện này rõ ràng là do tỏi đứng ra mới giải quyết được, liên quan gì đến nhà họ Thần…”
Tiếu Hẳc đã biết được đẵu đuôi câu chuyện, anh ta dở khóc dở cười.
“Anh Giang, thế này còn có thế oán giận ai đây, còn không phải trách chính anh sao, nếu anh thế hiện rõ thản phận, người nhà họ Đường còn không chạy đến nịnh nọt anh sao, hơn nữa nhà họ Thần thật sự có người làm thư ký cho tướng quân, bọn họ
không tin Thần Bắc, chẳng lẽ lại tin một người ở rể như anh sao?”
“Nói cũng có lý, nhưng… Trong lòng tôi vô cùng tức giận, Giang Thần tôi nào đã từng chịu uất ức như vậy bao giờ?”
“Tiếu Hắc, anh giúp tôi điều tra xem, người nhà họ Thần làm thư ký cho tướng quân tên là gì, gọi điện thoại cho Tiêu Dao Vương, hạ… Đợi đã, tạm thời đừng làm vậy.” Giang Thần dừng tay kịp thời.
Có thế dề dàng bỏ qua như vậy được sao.
“Lập tức phái người đi tiếp đãl người nhà họ Đường, đế bọn họ an toàn bước vào Đê’ Vương Cư, đợi đến tiệc mừng thọ hôm đó, ha ha…”
Giang Thần lộ ra nụ cười gian xảo.
“Anh Giang, anh thay đối rồi.” Tiếu Hắc liếc mắt nhìn Giang Thần một cái.
Giang Thần trước đây đều trực tiếp ra tay.