Nhưng cho dù có là nhà vô cùng giàu có, cũng không có tư cách được nhìn thấy Đế Vương Cư một lần.
Bây giờ có rất nhiều ỏng lớn đều nhận được thiệp mời của Đường Thiên Long, bọn họ cũng muốn đến xem, Đế Vương Cư trong truyền thuyết rốt cuộc là như thế nào.
Vì muốn tố chức thành công bữa tiệc lần này, Đường Thiên Long đã bỏ hết vốn liếng ra.
Đầu tiên là bỏ ra ba nghìn vạn, sau đó lại lấy ra thêm năm nghìn vạn nữa.
Trước sau đã bỏ ra tám nghìn vạn đế tố chức.
Bèn ngoài biệt thự Đế Vương Cư, một vùng rộng mênh mồng.
Nơi đó đã dựng xong sân khấu, một sổ ngôi sao nổi tiếng đang ra sức biếu diễn, nếu không biết còn tưởng rằng đầy là một lễ hội ảm nhạc của năm.
Biệt thự Đế Vương Cư, trong sảnh lớn hơn mười nghìn mét vuông.
Đường Thiên Long mặc một bộ đồ thời nhà Đường màu đỏ, ông ta cầm cây gậy trong tay, vẻ mặt rạng rỡ nở mày nở mặt, vỏ cùng ra dáng.
Những thành viên khác trong nhà họ Đường đều giống như điên cuồng, vố cùng hăng hái phấn chấn.
Đường Sở sở mặc một chiếc váy lộng lẫy, trở thành tảm điểm chú ý của cả sảnh lớn.
“Diệp Hùng của tập đoàn Thiên Quân tặng một nhánh nhản sâm nghìn năm, chúc cụ Đường phúc như Đỏng Hải, thọ tỷ Nam Sơn.”
Cửa lớn biệt thự, nhân viẽn lễ tân dáng người yếu điệu đang đứng.
Đó là một ngôi sao rất nổi tiếng.
Cô ta cầm micro trong tay, nhìn danh mục quà tặng, lớn tiếng nói ra.
Theo âm thanh vang lên, có rất nhiều người trong sảnh lớn biệt thự phải xoay người nhìn ra ngoài.
Chỉ thấy Diệp Hùng mặc một bộ đồ vest, hơi mặp mạp, nện bước đi tới, ông ta cười nói ha ha: “Cụ Đường.”
“Chủ tịch Diệp…”
Đường Thiên Long tự mình đi tới, tự mình chào đón, ông ta cười đến miệng không khép lại được: “Chủ tịch Diệp có thế đến đã là nế mặt lắm rồi, sao còn mang theo quà tặng nữa.”
“Ha ha, khỏng đáng bao nhiêu tiền đâu.” Diệp Hùng cười to, chợt liếc nhìn ra bốn phía xung quanh, lại không phát hiện ra Giang Thần, nhưng mà ông ta nhìn thấy Đường Sở Sở.
ông ta cũng không suy nghĩ nhiều nữa.
Có Giang Thần ở đây, ông ta sẽ cảm thấy không được thoải mái lắm.
“Chủ tịch của công ty dược phẩm Vạn Thịnh, Trương Trường Thiên đến, tặng một bức bút tích của Vương Hi Chi.”
“Cổ Dật Hiên của Mỹ Vị Hiên đến, tặng một bức tượng phật ngọc đã khai quang.”
“Lâm Y của Dược Phấm Trường Sinh đến, tặng mười thùng trà Trường Sinh.”
Từng người từng người đều là nhân vật lớn lần lượt bước vào.
Những người này đều là nhân vật lớn số một số hai ở thành phố Giang Trung, hoặc là sự tồn tại cấp bậc ông lớn.
“Phương Vĩnh Cát, thần y Phương đến, tặng một tờ phương thuốc bồi dưỡng sức khỏe, chúc cụ Đường thân thế khỏe mạnh, thế xác và tinh thần như ý.”
Theo âm thanh vang lên, một ông cụ dẫn theo một cô gái xinh đẹp bước đến.
Lần này, Đường Thiên Long mời tất cả những người có thế mời được đến.
Ông ta cũng không ngờ được mình lại có thế diện như vậy, nhiều nhân vật lớn như vậy, tâ’t cả đều đến đủ.
ông ta cười không ngậm được miệng.
Ngoại trừ những nhân vật danh tiếng lẫy lừng ở thành phố Giang Trung ra, cũng có rất nhiều ông chủ lớn giá trị con người lên đến mấy ngàn vạn.
Những người này nhìn thấy những nhân vật lớn kia đều có mặt, đều lộ ra vẻ mặt hâm mộ.
“Đường Thiên Long có thể diện quá đi, ngay cả thần y Phương cũng có thể mời đến được.”