Sảnh lớn Đế Vương Cư Đường Thiên Long không ngừng chào hỏi những ông lớn đến chúc thọ.
“Quân khu Giang Bắc, Niếp Vân đến, tặng một rương rượu và thuốc lá đươc sản xuất đăc biêt”
Một giọng nói vang vọng sảnh lớn.
Một câu dâng lên ngàn cơn sóng.
Sảnh lớn mấy trăm người, trong nháy mắt chìm vào im lặng, tất cả mọi người đều nhìn ra phía cửa.
Ngoài cửa lớn có hai người đi tới.
Hai người này đều mặc quân phục, đi đầu là một người đàn ông trung niên, khoảng năm mươi tuổi, đội mũ quân đội, trên vai có một ngôi sao.
Người đi theo sau ông ta, quân hàm cũng không thấp.
“Đến rồi, đến rồi, chú cháu đưa theo tướng quân đến đây rồi.” Thần Bắc kích động.
Anh ta nhanh chóng đi tới, đến trước mặt Niếp Vân, đứng thẳng người, chào theo kiếu quân đội: “Phó đội trưởng đội đặc công Giang Bắc, Thần Bắc.”
“ừm.”
Niếp Vân nhẹ nhàng gật đầu, coi như đáp lời.
Người đàn ông đi sau ông ta bước lên, võ bả vai Thần Bắc, cười nói: “Ranh con, rất tốt, thật sự tăng thế diện cho nhà họ Thần chúng ta, bợ đỡ được nhà họ Đường, sau này tương lai không đo đếm được.”
Thần Bắc hơi mê mang.
Bợ đỡ được nhà họ Đường sao!
Niếp Vân đi đến trước mặt Đường Thiên Long, trên mặt nở nụ cười, vươn tay nói: “Cụ Đường.”
Đường Thiên Long đúng lúc đưa cây gậy trong tay cho Đường Uyển Tâm đứng bên cạnh, hai tay nắm tay Niếp Vân, kích động đến mức sắp chảy nước mắt: “Niếp, Nhếp tướng quân, ồng có thế đến đây, Đường Thiên Long tôi thật sự cảm thấy gương mặt lại được thấy ánh sáng rồi, nhanh, mau mời ngồi.”
“Cụ Đường, ông khách sáo quá.”
Cảnh tượng này lọt vào mặt rất nhiều người.
Giờ phút này, bọn họ vô cùng hâm mộ.
Nhà họ Đường thế mà có thế mời được cả tướng quân đến đây sao!
Mặc dù là tướng quản của Giang Bác, nhưng quen biết được một vị tướng quân, có nghĩa là nhà họ Đường thật sự vùng lên rồi Thần Bắc đắc ý đến mức miệng cũng vếnh lên.
Đường Uyến Tâm cũng đi tới khoác tay Thần Bắc, tiếp nhận ánh mắt hâm mộ của mọi người.
Đám người nhà họ Đường điên cuồng, đứng thấng táp.
Giờ phút này bọn họ cảm thấy rất có mặt mũi.
Nhưng Hà Diễm Mai lại cảm thấy chẳng có chút mặt mũi nào.
Nhìn Đường Sở Sở bên cạnh, thở dài một hơi.
Đây chính là con rế nhà người ta.
Trâu bò như vậy, phô trương đến như vậy, chẳng những để cho Đường Thiên Long tổ chức tiệc mừng thọ ở Đế Vương Cư, bây giờ ngay cả tướng quân cũng mời đến được rồi.
Mà con rể của bà ta thì sao!
Nghĩ đến Giang Thần, trong lòng bà ta chỉ có tức giận Sao Đường sở sở không biết suy nghĩ trong lòng Hà Diễm Mai chứ, cô cười lúng túng, nói: “Mẹ, sau này con cũng sẽ tăng thể diện cho mẹ như vậy.”
Niếp Vân đến, bầu không khí trong tiệc mừng thọ lại được đấy lên cao trào lần thứ hai.
Nhưng mà đúng lúc này, một giọng nói lại vang lên lần nữa.
“Chủ tịch của Thời Đại Khoa, cô Bạch Tố đến.”