“À, đúng vậy.”
“Vậy, trước đó anh dắt tôi tới Đế Vương Cư ở mười ngày, thế anh với Bạch Tố có quan hệ như thế nào? Hà Tâm đi làm ở tập đoàn Thời Đại Khoa là do anh sắp xếp?”
13:31
a”Đúng ”
Giang Thần không hề có ý phủ nhận, anh tự hào nói: “Sau lưng Bạch Tố đó là anh. Anh muốn đi thì đi. Hà Tâm cũng là do anh sắp xếp đến tập đoàn Thời Đại Khoa. Nếu anh nói một lời, Bạch Tố dám không nghe sao?”
Đường Sở Sở mở to mắt.
Mọi người nhà họ Đường đều tỏ vẻ khinh thường.
Quá khoác lác rồi.
Đường Lỗi đột ngột nói: “Theo như lời cậu nói, Bạch Tố là người của cậu. Hôm nay cũng là cậu mời Tiêu Dao Vương đến Đế Vương Cư sao?”
“Nếu không thì sao?” Giang Thần nhìn Đường Lỗi.
“Đúng là khoác lác.” Đường Lổi hừ lạnh một tiếng.
Sắc mặt của những người nhà họ Đường khác đều không tốt. Bây giờ họ không cần phải… Nịnh bợ Giang Thằn nữa.
Bởi vì Giang Thằn không phải là người ra mặt đế giải quyết vấn đề của nhà họ Đường.
Hà Tâm là người nhà họ Hà, là con gái của Hà Diễm Mai, không liên quan gì đến Giang Thần.
Những lời Giang Thán nói đều là thật, nhà họ Đường không tin,
anh cũng không có cách nào khác.
Không phải nhà họ Đường không muốn tin, mà là bọn họ hoàn toàn không thế tin được. Một người con rể xuất ngũ trở về, ăn khỏng rồi ngồi ở nhà họ Đường lại có thế có bản lĩnh như vậy sao? Nếu có bản lĩnh đó, nhà họ Đường đã phất lên rồi.
“Sở Sở, thực sự cảm ơn cháu lần này. Giao lại nhà họ Đường cho cháu thật sự là lựa chọn sáng suốt nhất, ông nội tin rằng cháu có thế dần dắt nhà họ Đường đến vinh quang.” Đường Thiên Long nhìn Đường sở sở hỏi: “ông nội còn có một nghỉ ngờ khác.”
“Ông nội, ông nói đi.”
Đường Thiên Long hỏi: “Người họ Giang mười năm trước cháu cứu là ai?”
Trong thời gian này, có quá nhiều chuyện đã xảy ra.
Đặc biệt là trong bữa tiệc ấy, cảnh tượng mấy ông lớn bảo vệ Đường Sở Sở, khiến không biết bao nhiêu người quỳ xuống, cứ lờn vờn trong tâm trí Đường Thiên Long.
Ông ta biết đó là do người mà Đường Sở Sở đã cứu mười năm trước. Những ông lớn này vô cùng kính trọng Đường sở sở. Đường Thiên Long không biết câu chuyện bên trong. Nhà họ Đường nhìn Đường sở sở. Chờ đợi câu trả lời của cô.
“Điều này../
vẻ mặt Đường sở sở đằy khó xử, cô liếc mắt nhìn Giang Thần một cái.
Sau đó nhỏ giọng nói: “Cháu, cháu không biết anh ta là ai. Anh ta bị bỏng đến hoàn toàn không thế nhận ra, cháu không thế nhận ra anh ta. Nhưng cháu biết thân phận khác của anh ta. Đó là người đã giết Tiêu Chiến và giết tộc trưởng của bốn gia tộc lớn. Người bị Tiêu Dao Vương bắn chết.”
“Bị bắn, những ông lớn này còn coi trọng anh ta như vậy sao?” Trên mặt Đường Thiên Long lộ ra vẻ nghi hoặc.
Đường Hải nói: “bổ, mười năm trước, nhà họ Giang là gia tộc bậc nhất ở Giang Trung, kết bạn khắp thiên hạ, những người này đều vì thế diện của nhà họ Giang mà kính trọng Sở sở.”
“ừm, cũng có lý.” Đường Thiên Long nhẹ nhàng gật đầu.
Giang Thần ngồi ở một bên không nói gì.
Đường sở sở nghĩ đến người đàn ông đeo mặt nạ quỷ đã cứu mình, cỏ cũng hơi thất thần, trên mặt lộ ra vẻ mất mác.
Người đàn ông mặt nạ quỷ đã bị bẳn, cả đời này cô cũng không có cơ hội biết khuôn mặt thật của người đàn ông đó. Cô cũng không biết người cô đã cứu là ai cũng không biết là ai đã cứu cô.
Ngay sau đó, Hà Tâm gọi điện thoại đến.
“Chị Sở Sờ, Tổng giám đốc Bạch đã đồng ý rồi, mấy giờ mọi
người đến Mỹ Vị Hiên? Em sẽ đưa Tổng giám đốc Bạch qua đó, Tống giám đốc Bạch râ’t bận rộn, hôm nay có thế dành chút thời gian đến gặp mọi người, mọi người không được đến trễ đỏ, nếu không ngay cả em cũng không thế giúp được nhà họ Đường nữa.”
Đường Sở Sở vui mừng khôn xiết nói: “Hay quá, lúc 6 giờ chiều nay, phòng bao kim cương của Mỹ Vị Hiên.”
“Được, em sẽ thông báo cho Tống giám đôc Bạch.”
Hà Tâm cúp điện thoại.