Đây là ngày đoàn viẽn hàng năm, nhà họ Đường cũng chuấn bị tố chức đại tiệc. Hôm nay là tết trung thu, cũng là ngày giỗ của nhà họ Giang.
Thời hạn cuối cùng của Giang Thần dành cho tên đầu sỏ năm xưa là ngày hôm nay.
Anh yêu cầu tên đầu sỏ quỳ gối mười ngày, rồi tự sát vào ngày Tết Trung thu đế tạ tội. Nhưng không có ai đến đó, sau đó anh tuyên bổ để cho tên đầu sỏ tập trung ở nghĩa trang nhà họ Giang, chấm dứt ân oán mười năm nay.
Buổi sáng.
Giang Thằn thức dậy, Đường Sở Sở sửa sang cà vạt cho anh và nhắc nhở: “Hôm nay là Tết Trung thu, là ngày đoàn viên quan
trọng. Trong bữa tiệc gia đình, anh không được nói lung tung, nếu chọc giận ông nội, em cũng không thể giúp gì được cho anh.”
“Vợ à, mặc bộ đồ vest này anh cảm thấy không được thoải mái.”
Mặc vào bộ đồ vest, Giang Thần cảm thấy không thoải mái.
“Hay là, anh không đến nhà họ Đường, sẽ khồng làm em mất mặt, anh ở nhà ăn mì là được rồi.”
Sắc mặt Đường Sờ Sở trâm xuống: “Anh nói bừa cái gì đó, anh là chồng của em, hôm nay là ngày đoàn viên, anh cũng là người của nhà họ Đường, làm sao có thế không đi được.”
Lúc này, cửa phòng bị mờ ra.
Hà Diễm Mai bước vào, bà ta vừa nghe những lời này, đột nhiên nói: “Thằng nhóc như cậu cũng biết điều đó, biết đi cùng sẽ khiến Sở Sở mất mặt.”
“Mẹ, vậy con không đi nữa. Sở Sở vất vả lắm mới trở thành chủ tịch. Nếu con đi, chọc tức ông nội và người nhà họ Đường, bọn họ sẽ lại chống lại Sở Sở. Con sẽ đợi đến khi Sở Sở được ngồi vững ở vị trí chủ tịch rồi mới đến nhà họ Đường.”
“Có gì mà xấu hố. ông nội không thích người khác đến muộn.” Đường Lỗi bước vào nói: “Nếu Giang Thần không đi, vậy đừng đế cậu ta đi.”
Nói xong, anh ta móc ra một ít tiền đưa cho Giang Thằn: “Hôm
nay là Tết Trung thu, nếu cậu không đến nhà họ Đường thì tự mình ra ngoài ăn một bữa thật ngon đi.”
“Cám ơn.” Giang Thần nhận lấy tiền, vẻ mặt đầy cảm kích.
Đường sở sở nhíu mày: “Thật sự không đi sao?”
“Sở Sở, nếu anh đi, anh sẽ làm em mất mặt. Hiện giờ em đã là chủ tịch rồi, anh muốn em ngẩng cao đầu trước mặt gia đình em.”
Đường Sở Sở suy nghĩ một chút ròi nói: “Được rồi, buối tối em sẽ về sớm, chúng ta ra ngoài ăn xem như bồi thường cho anh.”
“Cảm ơn vợ.” Giang Thần cười mở miệng nói.
Đường Sở Sở cũng bất lực thở dài một tiếng.
Cô đã sắp xếp công việc cho Giang Thần, nhưng Giang Thần đến công ty một ngày đã xúc phạm rất nhiều người, những người này lập tức chạy đến tìm cô để khiếu nại.
Cô đành phải đế Giang Thền về nhà.
Khi người nhà họ Đường đi ra ngoài, nụ cười trên mặt Giang Thần dần dần đông lại, thay vào đó là vẻ mặt u ám, có một chút sát khí trên khuôn mặt trầm thấp của anh.
Anh lấy điện thoại ra gọi cho Tiểu Hắc: “Tiếu Hắc, tình huống bây giờ thế nào?”
“Đại ca, cuối cùng anh cũng gọi tới. Tôi vẳn luôn quan sát
nghĩa trang. Hôm nay cũng là ngày chôn cất tộc trưởng của một sổ gia tộc lớn. Ngôi mộ được chọn ở gần nghĩa trang nhà họ Giang. Bây giờ thành viên cốt cán của bốn gia tộc lớn đều tụ tập ở ngoại thành, ngoài ra còn có Đoạn Vương Gia, Cửu Chỉ Thiên, cùng với người ờ Giang Trung, trước sau tổng cộng khoảng một vạn người.”
Tiểu Hẳc nhanh chóng báo cáo tình hình.
Giang Thần bình tĩnh hỏi: “Bên phía Tiêu Dao Vương chuẩn bị như thế nào?”
Tiểu Hắc nói: “Tôi đã gọi điện qua đó, mười vạn quân đã tập kết xong, một trăm chiếc máy bay chiến đấu, ba trăm chiếc xe tăng, năm trăm chiếc xe bọc thép và một ngàn xe quân sự đã tập kết xong ở quân khu. Bây giờ chỉ chờ anh nói một câu, có điều Tiêu Dao Vương nói, đây là lần cuối cùng ông ta giúp anh, ông ta cũng không muốn gây ra náo động quá lớn.”
Giang Thần lạnh lùng nói: “Những người không liên quan thì không sao, số còn lại ai cũng đừng mong sống sót.”
Tiếu Hắc có thế cảm nhận được sát khí của Giang Thần qua màn hình điện thoại. Giang Thần đi ra ngoài, đi tới phòng khám phàm nhản.
Anh thay quần áo, khoác một chiếc áo khoác rộng và cầm chiếc mặt nạ đã chuấn bị trước đó.
Những ản oán của mười năm trước sẽ được giải quyết vào ngày hôm nay.
Vùng ngoại ỏ Giang Trung.