Cùng với âm thanh vang lên, hơn ngàn người ở đây đều vô cùng hoảng sợ.
Nhao nhao ôm đầu quỳ xuống.
Người của bốn gia tộc lớn nhìn về phía Giang Thần.
Lẽ nào, đây là do Giang Thần gọi đến?
Rốt cuộc anh là ai?
Không, chắc chắn không thế là Giang Thần gọi đến, quân đội chỉ đi ngang thỏi.
Người của bốn gia tộc lớn đều không tin Giang Thẫn gọi quân đội đến.
Chính vào lúc này, quân đội cũng đã đến nơi.
Xe tăng nhắm thẳng vào khu mộ nhà họ Giang.
Giang Thần cởi trói cho Tân Niên, dìu ông ta dậy.
Sau đó lại cởi trói cho cồ gái bẽn cạnh, dìu cô ta đứng dậy.
Cô gái khoảng hai mươi tuổi, gương mặt xinh đẹp.
Chỉ là trên gương mặt xinh đẹp đó lại dính không ít bùn dơ, nhưng cho dù là vậy cũng không thế che đi hết vẻ đẹp và thần thái của cô ta.
“Cậu, cậu chủ, là cậu thật sao?” Tân Niên đưa tay nắm lấy Giang Thằn, bàn tay đầy nếp nhăn bắt đầu run rẩy.
Giang Thần nắm chặt tay Tân Niên nói: “Quản gia Tân, là tôi, là tỏi thật đây, tôi là Giang Thần, quản gia Tân, ông đứng sang một bên trước, ân oán mười năm trước đã đến lúc kết thúc rồi.
Giang Thần nói xong bèn liếc nhìn đám người ở khu mộ.
Những người này đều đang quỳ dưới đất, hai tay ôm đầu, không dám nhúc nhích, bởi vì máy bay trực thăng trên không có máy bắn tỉa, tia laze đỏ chót nhằm thẳng vào đầu bọn họ, một khi hành động thiếu suy nghĩ sẽ chết không có chỗ chôn.
Tộc trưởng của bốn gia tộc lớn run lên cầm cập.
Đoạn Bình quỳ rạp dưới đất, sợ ướt cả đũng quần.
Cửu Chỉ Thiên còn kinh khủng hơn, bên dưới bốc mùi phân, ông ta sợ đến nổi phụt hết tinh hoa ra ngoài.
Ngay lúc này bọn họ đã biết.
Quân đội này do Giang Thần gọi đến.
Bây giờ Tiêu Hác hối hận rồi, nếu ông ta nghe lời Tiêu Nhược Nhiên từ đầu, nhà họ Tiêu sẽ không gặp tai họa này, bây giờ tất cả người nhà họ Tiêu đừng hòng sống sót.
Tiếu Hắc đứng dậy, đến xe lấy vàng mã, nhang và một số đồ tế đã chuấn bị từ trước.
Giang Thẫn đến trước phằn mộ của Giang Thiên, quỳ phịch xuống đất.
Khóe mắt anh ngân ngấn nước mắt.
Mười năm trước, chính vào ngày này.
Người của bốn gia tộc xuất hiện ở nhà họ Giang, trói bọn anh lại, hành hạ tất cả người nhà họ Giang.
Năm đó anh mới mười tám tuổi.
Anh không thể nào quên được, cảnh tượng người nhà họ Giang bị trói lại, sau đó bị thiêu chết trong trận lửa lớn, tiếng gào thét xé lòng vang lên khắp nơi.
“Các người, chính là các người…”
Giang Thần bỗng nhiên đứng dậy, giơ tay chỉ vào những người đang quỳ rạp dưới đất.
Anh nghẹn ngào quát: “Mười năm trước chính là các người, đám súc vật đội lốt người, nếu như có chút lương tâm thì đã không làm ra những chuyện tán tận lương tâm như vậy.”
Tiếng quát vang vọng như sấm rền.
Người của bốn gia tộc lớn và rất nhiều ông lớn trong giới xã hội
đen đều không dám thốt lên lời nào.