Anh được sắc phong làm Hắc Long, một trong Ngũ Đại Soái của Trung Quốc, đứng trên đỉnh cao quyền lực.
Đây là sự khẳng định cho cuộc đời chinh chiến mười năm mà cấp trên dành cho anh.
Một trận chiến bình định Nam Hoang!
Một trận chiến bình định đất nước!
Vào lúc anh tỏa sáng nhất, anh đã nộp đơn xin rời khỏi cương vị công tác, bên trên vẩn chưa phê duyệt, anh đã trở về Giang Trung.
Đền ơn, trả thù.
Đền đáp ơn cứu mạng của Đường Sở Sở.
Trả mối thù giết cả họ nhà họ Giang.
Bây giờ đã báo được thù lớn, vong hồn nhà họ Giang cũng có thế được yên nghỉ, mối thù kìm nén mười năm bây giờ cũng có
thế được giải tỏa.
Tiếu Hắc đứng bên cạnh nhìn Giang Thần đang khóc không thành tiếng.
Vào lúc này, anh ta cũng không khỏi thấy đau lòng.
Tiêu Dao Vương cũng vậy.
Ông ta không ngờ Hẳc Long tiếng tăm lẫy lừng cũng có lúc yếu đuối như vậy.
“Ông nội…”
Một cô gái ở bên cạnh nắm chặt cánh tay Tân Niên.
Cô ta là một cô gái thành thị bình thường, đã lúc nào nhìn thấy cảnh tượng đầm máu như vậy, đã lúc nào nhìn thấy cục diện đáng sợ đến thế.
“Không sao.” Tân Niên khẽ vỗ mu bàn tay cô gái.
Rất lâu sau Giang Thần mới bình tĩnh trở lại, anh đứng dậy, rút thanh kiếm hành hình đang cám dưới đất lên, tiện tay vứt cho Tiểu Hắc, sau đó đến trước mặt Tiêu Dao Vương, làm động tác chào trong quân đội với ông ta, nói: “Tiêu Dao Vương, lần này cảm ơn ông nhé.”
“Đã giải quyết xong hết chưa, giải quyết xong rồi thì tôi rút quân đây.”
quân đây.”
“ừm.”
Giang Thần gật đầu. Anh ân oán rất rõ ràng.
Sau khi giết kẻ cầm đầu cũng khỏng làm khó những người khác trong bốn gia tộc lớn nữa.
Anh liếc nhìn những người vần còn đang quỳ dưới đất, thậm chí có không ít người của bổn gia tộc đã ngất đi, anh thản nhiên nói: “Những sản nghiệp thuộc về nhà họ Giang, trong vòng ba ngày phải tự động trả lại.”
“Vâng.”
Người của bốn gia tộc làm gì dám nói ra chữ “không”.
Giang Thần bước đến trước mặt Tân Niên.
“Cậu, cậu chủ.”
“Quản gia Tân.”
Giang Thần gọi một tiếng, chợt nhìn về phía cô gái đang nẳm chặt cánh tay Tân Niên, hỏi: “Quản gia Tân, đây là?”
Tân Niên lập tức đáp lại: “Cậu chủ, đây là Tân Sương, là cháu
gái của tôi.”
“ừm.”
Giang Thần gật đầu, nói tiếp: “Ba ngày sau, hai người đến chỏ bốn gia tộc lớn, tiếp nhận những sản nghiệp thuộc về nhà họ Giang.”
“Cậu chủ, chuyện này…” Tân Niên chợt sửng sốt.
Giang Thần biết Tân Niên biết khá rõ tình hình bên trong.
Bây giờ anh còn biết nhà họ Giang ba mươi năm trước đã chuyến từ Kinh Đô đến đây.