Người ngoài không hề biết đến sự tồn tại của bốn gia tộc lâu đời này.
Ban đầu Tân Niên không định nói những chuyện này.
Nhưng bảy giờ Giang Thần chính là Hắc Long của Nam Hoang, là một trong Ngũ Đại Soái, cũng là một người đứng trên đỉnh cao quyền lực.
Với thực lực như vậy, cho dù đối mặt với bốn gia tộc lớn cũng không hề sợ hãi.
Nghe xong sâc mặt Giang Thần dễ chịu hơn nhiều.
Nếu như là Thiên Tử thật, vậy Ngũ Đại Soái của Trung Quốc sẽ phải trở thành Tứ Đại Soái rồi.
Cho dù Thiên Tử là người có thế lực mạnh nhất trong Ngũ Đại
Soái.
Nhưng anh muốn giết Thiên Tử cũng không phải là chuyện khó.
“Quản gia Tân, ỏng có biết bức Hoa Nguyên Sơn Cư báu vật gia truyền của gia tộc tôi có lai lịch thế nào không, nó cất giấu những bí mật gì, tại sao người khác lại thèm khát nó như vậy?”
Tân Niên lắc đầu nói: “Cậu chủ, chuyện này tôi không biết nữa ỏng chủ chưa từng nói với tôi những chuyện này.”
“Vậy ông có biết bây giờ bức Hoa Nguyệt Sơn Cư đó đang ờ trong tay ai không?”
Tân Niên lại lác đầu.
Giang Thần vô cùng thất vọng.
Anh còn tưởng rằng Tân Niên biết rất nhiều chuyện bẽn trong.
Không ngờ ông ấy chỉ biết lai lịch của nhà họ Giang, ngoài ra cũng không biết thêm gì nữa.
Anh lấy một chiếc chìa khóa mộc mạc ra.
Cầm chiếc chìa khóa mộc mạc trên tay, không ngừng quan sát.
“Rương báu được khai quật ở mộ cố Lan Lăng Vương phía biên giới Nam Hoang, rốt cuộc có quan hệ gì với bức Hoa Nguyệt Sơn Cư?”
Giang Thần khẽ lấm bẩm.
Anh cảm thấy Bạch Tố xuất hiện với chiếc chìa khóa, còn tình cờ gặp anh, đây chác chân không phải chuyện trùng hợp.
Lúc anh gặp Bạch Tố là lúc đi theo một luồng sát khí.
Nhưng đi theo đến hầm đỗ xe, sát khí đó đã biến mất, sau đó lại gặp được Bạch Tố.
Còn Bạch Tố chắc chắn không phải chủ nhân của luồng sát khí này.
Giang Thần cảm thấy, mọi chuyện như có người đang cố tình sáp đặt.
Bát đầu từ khi trộm mộ, kẻ đứng sau đã sáp đặt mọi thứ rồi.
Tiêu diệt tất cả mọi người, đế Bạch Tố mang chìa khóa đến Giang Trung, thậm chí là để chiếc rương lưu lạc đến Giang Trung.
Phù!
Giang Thần hít một hơi thật sâu.
Muốn tìm lời giải cho những câu hỏi này, chỉ có thế tìm được chiếc rương trước, mở rương ra, xem thử bên trong rốt cuộc có thứ gì, có liên quan gì đến bức Hoa Nguyệt Sơn Cư.
Suy nghĩ thật lâu Giang Thần lại nói: “Quản gia Tan.”
“Cậu chủ.” Tân Niên gật đầu đáp lại.
Giang Thần nói: “ông cũng đi theo ông nội mấy chục năm rồi, sau khi nhà họ Giang xảy ra chuyện, ông còn mạo hiểm quay lại chôn cất người nhà họ Giang, tôi cũng không biết phải cảm ơn ông thế nào, những sản nghiệp lúc trước thuộc về nhà họ Giang cứ tặng cho ông đi.”
“Cậu chủ, chuyện này không được đâu.”
Tân Niên lập tức đứng dậy, vội xua tay nói: “Cậu chủ, những thứ này quá quý giá rồi tôi không thế nhận được.”
Giang Thần khẽ xua tay, ngắt lời Tân Niên: “Tiền bạc đối với tôi cũng chỉ là vật ngoài thản, nhưng ông lại không giống vậy, ông còn có một gia đình có đủ già trẻ lớn bé.”
“Chuyện này…”