“Được rồi, ông có thể đón người nhà đến Giang Trung, sau đó có thế đến chỗ bốn gia tộc tiếp nhận những sản nghiệp của nhà họ Giang ngày trước, nhà họ Giang cũng từng là nhà quyền thế bậc nhất ở Giang Trung, tài sản cũng hơn năm mươi tỷ, số tiền này đủ cho ông về sau khỏi lo chuyện cơm ăn áo mặc.
“Cảm ơn, cảm ơn cậu chủ.”
Tân Niên biết thân phận hiện tại của Giang Thần, là một trong Ngũ Đại Soái quả thật cũng không thiếu tiền, ông ta không từ chối nữa.
“ừm, quay về trước đi, nếu như có chuyện gì có thế đến tìm Tiếu Hác ở Phòng khám Phàm Nhân trên đường Cửu Long.”
“Vâng.”
Tân Niên đứng dậy cúi đầu với Giang Thân.
Tần Sương cũng đứng dậy cúi đầu theo.
Sau đó Tân Niên dẫn theo Tân Sương rời khỏi Đế Vương Cư. Bên ngoài Đế Vương Cư.
Tân Sương nhìn ngó xung quanh nói:” ông nội, cậu chủ là Hâc Long, là Hác Long chỉ huy ờ Nam Hoang thật sao?”
Tân Niên gật đầu đáp: “Chắc không sai được đâu, trừ Hắc
Long ra, còn ai có thế bảo Tiêu Dao Vương điều động mười vạn quân chứ.”
“Ông nội, chúng ta sẽ tiếp nhận sản nghiệp của nhà họ Giang ngày trước thật sao?”
Tân Niên chợt sửng sốt nói: “Cũng không hắn là tiếp nhận, cùng lám là quản lý giùm cậu chủ thôi.”
“Ồ.”
Tân Sương ồ lên một tiếng, sau đó quay người nhìn về phía Đế Vương Cưphía sau.
“Cậu chủ, Giang Thần, Hác Long…” Cô ta khẽ lẩm bẩm.
Đế Vương Cư.
Giang Thần ngồi trên sô pha hút thuốc.
Tiếu Hắc hỏi: “Anh Giang, tiếp theo phải làm gì?”
Vẻ mặt Giang Thần cũng trở nên nghiêm nghị.
Bây giờ mối thù nhà họ Giang đã được trả, nhưng lại không biết kẻ cầm đầu là ai, cũng không biết báu vật gia truyền đang ờ trong tay ai.
Anh suy nghĩ một lát, nói: “Lại đi hối Quỷ Kiến sầu tiếp đi, bảo ông ta mau chóng nghe ngóng tin tức, tôi phải nhanh chóng biết được rốt cuộc rương báu tràn vào trong chợ đồ cổ của Giang Trung đang ở đâu.”
“Vâng, bây giờ tôi đi ngay.”
“Cũng không cần gấp đến vậy, hôm nay là Tết Trung Thu, tôi biết anh cũng là trẻ mồ côi, đi., hai anh em chúng ta đi uống vài ly.”
“Anh Giang, anh không về với chị dâu sao?”
“Sở Sở đến biệt thự lớn của nhà họ Đường rồi, tôi tìm cơ hội chuồn đi giải quyết rắc rối, bây giờ vẫn còn sớm, đi thôi.”
Giang Thần đứng dậy, kéo theo Tiếu Hâc, hai người cùng nhau rời khỏi Đế Vương Cư.
Trong một tiệm cơm ở đường Cửu Long.
Giang Thần gọi vài món ăn thường ngày, và vài bình rượu tráng nồng độ cao.
Anh và Tiếu Hác đi cùng nhau, ăn thịt và uống rượu vô cùng nhiều.
Hai người vừa uống rượu, vừa trò chuyện, nói về những chuyện đã trải qua trong mười năm nay.
Cuộc nói chuyện này kéo dài nửa ngày.
Ba bốn giờ chiều.