Đó là một chàng trai khoảng hai mươi tuổi, vừa nhìn thấy phóng viên xinh đẹp gợi cảm, phía sau còn có máy quay thì lập tức tỏ vẻ hăng hái.
‘Tôi cũng vừa mới đến, nhưng nhìn tình hình thì chác là bệnh viện Vĩnh Nhạc có người chết, người nhà của người chết đến tận rơi gây rối rồi.”
Giang Thần chạy đến, vừa hay nhìn thấy cảnh tượng này.
Anh xuyên qua dòng người, đi đến trước cống bệnh viện.
Lúc này, bệnh viện đã đóng cửa rồi.
ớ trước cống lớn còn có một bàng ca, trên đó là một người già sáu mươi mấy tuối, người đó nhắm chặt hai mắt, mặt xám như tro, vừa nhìn là biết đã không còn hơi thớ.
Vài người trong tay cầm gật sát, tỏ vẻ hung dữ, không ngừng la hét, bảo nhà họ Đường đi ra.
Những người này rất hung dữ, nếu không phải có bảo vệ cản lại, bọn họ đã xông vào trong rồi.
Giang Thần đến trước cửa bệnh viện.
Một bảo vệ cầm côn điện đi đến, hung dữ chỉ vào Giang Thần, hét: “Cút.”
Giang Thần vội nói: ‘Tôi là Giang Thần, con rể ở rể của nhà họ Đường, vợ tôi là Đường Sở Sở, Chủ tịch của Vĩnh Nhạc.”
“Là anh à, vào đi.”
Lúc này bảo vệ mới cho qua.
Giang Thần đấy cửa đi vào trong.
Trong đại sảnh của bệnh viện tập trung không ít người nhà họ Đường.
Người của nhà họ Đường đều đi qua đi lại với vẻ mặt sốt ruột. Giang Thần đi qua, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Đường Sở sở mau chóng bước qua, giọng nghẹn ngào, nói: “Tụi em cũng không biết, hôm nay đột nhiên có một đám người đến gây chuyện, nói là tụi em chữa chết người, bầt tụi em bồi thường, bây giờ chuyện đã rất lớn, phóng viên cũng đã ra mặt rồi, tụi em không thể không tạm thời đóng cửa bệnh viện.”
Đường Thiên Long đang gọi điện thoại.
ông ta đang gọi cho vài nhân vật có tiếng, muốn hoà giải chuyện này.
“Cả người đầy mùi rượu, cặu đến đây làm gì, còn chê nơi này chưa đủ loạn hay sao?”
Hả Diễm Mai ngửi thấy mùi rượu trên người Giang Thần, bất giác nhíu mày mắng.
“Bố, ông nội, không hay rồi, bên ngoài lại có rất nhiều người đến, nói là bệnh viện Vĩnh Nhạc nhà họ Đường chúng ta bốc thuốc có vấn đề.” Đường Lỗi hoảng loạn chạy vào, anh ta không đứng vững, cả người ngã xuống đất.
Nghe thấy tin này, sâc mặt của mọi người đều thay đối.
“Có chuyện gì?” Đường Hải nghi hoặc, nói: “Bệnh viện Vĩnh Nhạc nhà họ Đường chúng ta thành lập mười mấy năm, trước giờ chưa từng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chuyện này là thế nào? Ông Trần, bệnh viện là do ông phụ trách, xảy ra chuyện ngoài ý muốn đã không hợp lý rồi, sao lại có nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy?”
Đường Hải nhìn về phía một ông lão.
Ông lão khoảng sáu mươi mấy tuổi, trên người mặc trang phục thời nhà Đường, đế tóc dài.
Õng ta tên Trần Chấn, là ông trung y già, thành viên của hiệp hội y học cố truyền Trung Quốc, là bác sĩtrung y mà Đường Thị Vĩnh Nhạc dùng số tiền lớn đế mời về, giữ vững bệnh viện Vĩnh Nhạc.
“Chuyện này, lão già tôi cũng không biết. “Trân Chấn cũng nghi ngờ.
Ông ta đã trông chừng bệnh viện nhiều năm rồi, trước giờ chưa từng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Hơn nữa bác sĩ của bệnh viện đều được chọn lựa một cách nghiêm ngặt, đơn thuốc pha chế sẽ không có vấn đề gì, sao có thế chết người được chứ.
Đường Sở Sở kéo tay Giang Thần: “Bây giờ phải làm sao đây?”
Giang Thần hơi bất lực, an ủi nói: “Không cần gấp, bây giờ đóng cửa không thể giải quyết vấn đề, còn thế hiện rằng chúng ta đang chột dạ, cứ mở cửa ra trước, có vấn đề gì thì trực tiếp trao đổi với nhau.”
“Trao đối, trao đối thế nào?” Đường Lỗi mắng: “Giang Thần, cậu chê chuyện chưa đủ lớn phải không, là do cậu chưa nhìn thấy người ớ bên ngoài hung dữ thế nào thôi, nếu mở cửa ra, bọn họ xông vào, còn không đánh chết chúng ta.”
“Đúng vậy đấy.”