Bổ anh ta đúng là có bệnh, hơn nữa bệnh này trị không được, vần luôn uống thuốc đế kéo dài mạng sống.
Nếu như xét nghiệm ra được là tự mình chết, vậy thì một đồng cũng sẽ không có được.
Nghe thấy vậy, không ít người qua đường chỉ chỉ trỏ trỏ.
“Nói rất có lý, ông ta vốn dĩ là có bệnh, chưa chắc đã chết vì uống thuốc của Vĩnh Nhạc.”
‘Vậy thì củng chưa chắc, các người không nhìn thấy nhiều người đều xảy ra chuyện sao?”
“Nếu chỉ có một mình ông già này, có lẽ chỉ là sự cố, nhưng nhiều người như vậy, vậy thì không phải sự cố rồi.”
Không ít người đang bàn tán.
Còn cả nhà người đàn ông vạm vỡ cũng đang bàn bạc.
Bọn họ cảm thấy, nếu làm theo trình tự chính quy thì không biết ngày tháng năm nào mới có thế lấy được tiền.
Sau khi bàn bạc, họ vẫn là cảm thấy lấy mười triệu đi thì hơn.
“Được, chúng tôi đồng ý, mười triệu, nhất định phải lập tức đưa
tiền.”
Giang Thần nhìn Đường Sở Sở một cái, nói: “Em đi sắp xếp đi.”
“Vậy tôi thì sao, tôi uống thuốc của nhà các người, tóc cũng sẵp rụng hết rồi.”
“Anh nhìn tôi này, mặt cũng sưng rồi.”
“Tôi uống thuốc xong bị tiêu chảy mấy ngày, dẫn đến chứng mất nước rồi.”
“Tôi không cần nhiều như vậy, đền tôi ba trăm hay năm trăm ngàn là được rồi.”
Không ít người đều nhao nhao lên, muốn bệnh viện Vĩnh Nhạc nhà họ Đường đền tiền.
Đường Sở Sở dẫn người đi chuyến khoản rồi, Giang Thần nhìn người nhà họ Đường ở bên trong bệnh viện Vĩnh Nhạc một cái, dặn dò: “Dọn cho tôi một cái bàn ra đây.”
Rất nhanh, Đường Tùng và Ngô Mần khiêng một cái bàn ra, và cả một cái ghế.
Giang Thần ngồi xuống ghế, nhìn đám người đang hung hãn trước bệnh viện, trách móc: “ồn cái gì mà ồn, có vấn đề gì thì đế tôi xem rồi nói, xếp hàng vào, từng người một đến đây, nếu là do Vĩnh Nhạc nhà họ Đường sơ sót, chúng tôi nhất định sẽ không ăn quỵt, nếu như cố tình đến gây chuyện, vậy thì đừng trách tôi không khách sáo ”
Giọng nói của Giang Thần càng lúc càng lớn.
Tiếng hét này khiến cho đám đông đang đứng ngồi không yên ờ lối vào của bệnh viện Vĩnh Nhạc bị sốc.
Những người đang tranh cãi lập tức ngậm miệng lại.
Giang Thần chỉ vào người đàn ông cả khuôn mặt bị sưng đỏ: “Anh, lại đây ngồi xuống, tôi bắt mạch cho anh”
Người đàn ông đó đột nhiên đi tới, ngồi xuống trước mặt Giang Thần rồi chửi bới dữ dội: “Hôm nay dù thế nào anh cũng phải bồi thường. Anh có biết tôi làm gì không? Tôi là quản lý của một công ty lớn, tiền lương một tháng năm vạn. Anh khiến tôi chậm trễ công việc, hại tôi bị đuổi việc mất mấy trăm vạn, việc này còn chưa xong đâu.”
Giang Thần liếc nhìn anh ta một cái.
Ánh mầt anh ta trở nên kinh hãi, sự tự tin của người đàn ông đột nhiên biến mất. Nhưng anh ta vẫn nhỏ giọng nói: “Này, đền cho tôi mấy vạn cũng được.”
“Đưa tay ra.”
Người đàn ông đưa tay ra.
Giang Thần đặt ngón tay lên bát mạch.
“Tôi bị dị ứng da, tôi đến bệnh viện Vĩnh Nhạc để lấy thuốc đông y, Vĩnh Nhạc hại tôi ra nông nối này.”
Giang Thần vỗ bàn một cái, tức giận nói: “Anh ăn cái gì, trong
lòng không rõ sao? Còn muốn đố lỗi cho Vĩnh Nhạc à?”