Ngay cả khi Đường Bắc giành được 10% cổ phần của Vĩnh Nhạc, bà ta vẫn không thể ngẩng đầu lên nổi.
Bà ta hung hăng trùng mình nhìn người đang ngồi hút thuốc, bà ta liếc nhìn vẻ mặt bình tĩnh
của Giang Thần, trong lòng hận chết Giang Thần, cái thằng nghèo nàn này, khiến cho bà ta không thể ngẩng đầu lên nổi. Giang Thần nhìn thấy một màn này, cũng không biết phải làm sao.
Thân là chồng của Đường Sở Sở, anh nghĩ cũng không muốn để Đường Sở Sở phải bẽ mặt, chẳng ngờ bố mẹ của Đường Sở Sở ở trước mặt người ngoài không thể ngẩng đầu lên được.
Anh ngay lập tức gọi điện cho Tiểu Hắc: "Đặt một phòng bao kim cương ở Mỹ Vị Hiên, đặt dưới tên Đường Sở Sở."
Sau khi gọi điện thoại xong, anh đứng lên, đi đến bên cạnh Hà Diễm Mai, nói: "Mẹ, không phải chúng ta đã đặt phòng bao kim cương à, chúng ta đi ăn cơm trước đi."
Nghe vậy, Lưu Phân nhất thời cười sằng sặc: "Ha ha, thuê phòng bao kim cương, cười chết tôi thôi."
Ngay cả chồng bà ta cũng bày ra vẻ mặt khinh thường: "Tên nhóc, cậu có biết phòng bao kim cương ở Mỹ Vị Hiên là cái gì không, giả bộ cũng không giả bộ như cậu."
Châu Dương, con rể của Lưu Phân ngẩng đầu, vẻ mặt khinh bỉ nhìn Giang Thần: "Tôi là người nhà họ Châu, cũng mới chỉ là thành viên bạc, mới chỉ có thể thuê phòng bao bạc, còn thuê phòng bao kim cương, đúng thật là nổ mà, cả Giang Trung này, người có thể thuê được phòng bao kim cương, chỉ đếm trên lòng bàn tay"
Bên ngoài Mỹ Vị Hương có mấy chục người đang đợi.
Những người này đều đang xếp hàng ăn cơm, lúc trước còn đang thảo luận về Tiêu Dao Vương, bây giờ nghe được lời Giang Thần nói, những người xếp hàng chờ ở cửa đều bật cười.
“Phòng bao kim cương, con rể nhà họ Đường thật sự rất biết giả vờ giả vịt”
“Cậu ta là một tên ăn hại, ngay đến xe cũng chẳng mua nổi, thời gian trước ngày nào cũng đi con xe điện nhỏ đến Vĩnh Lạc đón Đường Sở Sở tan làm, đồ ăn hại ngay đến xe còn không mua nổi còn đặt phòng bao kim cương”
“Tôi nghe nói, phòng bao lát gạch của Mỹ Vị Hiên không phải cứ có tiền là đặc được đầu, ông chủ của Mỹ Vị Hiên là người trong gia tộc đến từ Kinh Đô, là nhà quyền thế thực sự, cải cái Giang Trung này, người có thể đặt được phòng bao kim cương cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay”
“Cho dù là bốn gia tộc lớn cũng không có tư cách vào phòng bao kim cương”
Lời của Giang Thần trở thành trò cười.
Những lời khó nghe này lại chọc giận Hà Diễm Mai, bà ta lập tức giận dữ mắng to: “Giang Thần chết tiệt, cậu làm ra những chuyện mất mặt còn chưa đủ à?”
“Thần, bớt nói vào câu.” Đường Sở Sở cũng kéo Giang Thần, cô là người của Giang Trung, cũng biết thân phận của Mỹ Vị Hiên ra sao, biết phòng bao kim cương của Mỹ Vị Hiên là có ý gì.
“Châu Dương, con lấy thẻ hội viên bạc của con cho đám nghèo kiết xác này xem thử, thẻ hội viên bạc của Mỹ Vị Hiên là thế nào chứ?” Lưu Phân ngẩng đầu lên, lúc nói những lời này, mặt mày vô cùng hả hê, còn khinh bỉ nhìn mắt sắc mặt tái nhợt của Hà Diễm Mai.
Thấy dáng vẻ khó coi muốn chết của Hà Diễm Mai, cô ta mừng rỡ trong lòng, giống như được ăn mật ngọt.
Châu Dương lấy ra một tấm thẻ trắng tinh, tấm thẻ rất tinh xảo, trên đó có dòng chữ VIP màu bạc.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!