Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Long Vương Trở Lại - Giang Thần

“Cho dù có quan hệ họ hàng, nhưng nếu tùy ý làm bậy thì không phải công ty sẽ không xong rồi sao?”
Đường Thiên Long cũng hiểu những điều này.
Ông ta nhìn Đường Hải nói: “Đường Hải, chuyện dược liệu, con nên mau chóng điều tra rõ ràng, nếu thật sự là Đường Sở Sớ làm, tuyệt đối không thể tha thứ.”
“Vảng.”
Đường Hải gật đầu.
Đường Lỗi biết âm mưu của bọn họ đã thành công nên nở nụ
cười đác tháng với Đường Uyến Tâm.
Đường Thiên Long đứng dậy chống gậy lên Tâu nghỉ ngơi. Lầu một, phòng khách.
Đường Hải nhìn Đường Lỗi: “Chuyện này có liên quan gì đến con sao?”
Đường Lổi giật mình, anh ta vội vàng nói: “Bố, bố nói bậy gì vậy, chuyện này làm sao có thể liên quan đến con được.”
Giọng nói của Đường Hải đầy lạnh lùng: “Đây không phải là chuyện nhỏ. Một khi xảy ra chuyện, sẽ làm cho Vĩnh Nhạc bị thiệt hại nặng nề. Đường sở sở không phải tên ngốc, nó sẽ không bao giờ làm ra loại chuyện như vậy.”
Hôm nay người nhà của người quá cố đến gảy sự, Đường Lỗi thật sự hoảng sợ.
Bởi vì những gì anh ta làm là không chê vào đâu được, chỉ muốn gây rắc rốl cho Đường sở sở, mặc dù thuốc có vấn đề nhưng tuyệt đối sẽ không gảy chết người.
“Bố, Đường Sở Sớ đè đầu cưỡi cố chúng ta, nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì nhà họ Đường cũng sẽ do nó làm chủ.”
Đường Lỗi lật bài ngửa.
“Đúng vậy, là do con làm. Con mua chuộc Trương Nguyên, người phụ trách nhập dược liệu bí mật đối một ít thuốc, chính là muốn hạ uy phong của Đường Sở sở, nhưng không ngờ suýt chút nữa đã xảy ra chuyện.”
“Bốp.”
Đường Hải đập lên mặt bàn.
Đường Lổi vội vàng nói: “Bố, con làm chuyên này không phải vì bố sao. Tuy rằng hiện giờ nhà chúng ta đã có 20% cố phần, nhưng hiện giờ Đường Sô Sở lại dùng toàn bộ lợi nhuận đế mở rộng kinh doanh, cho nên chúng ta sẽ không được phân chia tiền bạc gì cả. Trong khi chúng ta có 20% cố phần lại không được chia tiền, chỉ đuối Đường Sở Sở đi, chúng ta mới có thế tiếp tục kiếm tiền. Đế sau này nhà họ Đường cũng sẽ thuộc về bố.”
Đường Mộng Oánh cũng mở miệng nói: “Bố, bố mới là con trưởng của nhà họ Đường, dù có thế nào cũng không đến lượt Đường Sở Sờ làm chủ, bố xem hôm nay đi, cũng chưa hỏi ý kiến ông nội mà Đường Sở Sở đã tự động lấy tiền đưa cho họ, trong mắt Đường Sở Sở còn có ông nội không, còn có bố không?”
Nghe vậy, Đường Hải cũng chậm rãi gật đầu.
“Việc đã đến nước này, cũng chỉ có thế đấy hết mọi chuyện lên người Đường Sở Sở, bố sẽ tự mình đến tìm Trương Nguyên thu xếp chuyện này cho thỏa đáng/’
Đường Hải nhanh chóng đứng dậy đi tới công ty Vĩnh Nhạc.
Công ty Vĩnh Nhạc, văn phòng phó tống.
Một ông cụ khoảng sáu mươi tuổi bước vào: “Tống giám đốc Hải, ông tìm tôi à?”
Đường Hải nhìn Trương Nguyên, đã ngoài sáu mươi tuối hỏi:
“ông Trương, ông đã làm việc ở Vĩnh Nhạc hơn hai mươi năm rồi phải không?”
Trương Nguyên gật đầu, thở dài nói: “Đúng vậy, chớp mát một cái đả hơn hai mươi năm. Năm đó khi tôi gia nhập Vĩnh Nhạc, Vĩnh Nhạc vẫn chỉ là một xưởng nhỏ, bảy giờ Vĩnh Nhạc đã là một công ty lớn.”
Đường Hải lấy ra một tấm thẻ đặt trên bàn, đẩy qua phía Trương Nguyên.
“Tống giám đốc Hải, ông, ông làm gì vậy?”
Đường Hải nói: “ông Trương, ông đã ngoài sáu mươi, cũng sắp phải nghỉ hưu, trong thẻ có một trăm vạn, đủ để ông an hưởng tuổi già, ngày mai chỉ cần ông một mực chắc chắn chuyện dược liệu là do Đường Sờ Sờ sẳp xếp”
“Điều này…”
Trương Nguyên hơi hoảng sợ.
“Ông yên tâm, không ai biết rằng ông đã hợp tác với Đường Lỗi đâu, mười vạn trước đây tôi cũng sẽ không truy cứu, sau khi xong việc, ông cầm một trăm vạn, quang minh chính đại về hưu, nếu không mọi người đều sẽ biết việc ông hợp tác với Đường Lỗi tráo đổi loại thuốc kém chất lượng, ông cũng không muốn trước khi về hưu còn phải đi gặp quan tòa đúng không, chỉ cần làm theo hướng dẫn của tôi, đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu Đường sở sở, đến lúc đó tôi sẽ nói nó đe dọa sa thải ông.”
Trương Nguyên nhìn tấm thẻ ngân hàng trên bàn, trên mặt ông ta hiện lên một tia tham lam.
ông ta đã làm việc chăm chỉ cho Vĩnh Nhạc hơn hai mươi năm, nhưng ông ta vẫn chỉ nhận được một mức lương ít ỏi, việc kiếm tiền trước khi nghỉ hưu cũng không tồi.
“Tống giám đốc Hải, tôi đồng ý với ông.”

Nhấn Mở Bình Luận