“Được.”
Trên mặt Đường Hải mang theo vẻ hài lòng đắc ý.
Sau khi Đường Hải thu xếp xong mọi việc, ông ta trờ về biệt thự nhà họ Đường.
“Bố, con đã kiếm tra rồi, bệnh viện Vĩnh Nhạc của chúng ta quả thật có thuốc kém chất lượng và thuốc giả, mà tất cả những chuyện này đều là trò mèo của Đường sở sớ, nó lấy chuyện đuổi việc ra để gây sức ép với người phụ trách dược liệu tên Trương Nguyên, nhập thuốc giả vào rồi âm thầm đứng sau thu lợi nhuận.”
Đối mặt với Đường Thiên Long, từng lời Đường Hải nói ra đều vô cùng thận trọng.
Ông ta cũng không muốn phải đi đến bước này.
Nhưng, cơ nghiệp khống lồ của nhà họ Đường làm sao có thế giao vào tay một người phụ nữ như Đường Sở Sở được.
Con trai ông ta là Đường Lỗi muốn gây chút rắc rối cho Đường Sở Sở, ông ta vừa hay cũng muốn tương kế tựu kế.
“Con cũng đã kiếm tra, những người đến gây rối hôm nay đều là người nhà em dâu Hà Diễm Mai, bọn họ thông đồng với nhau từ trước rồi, lợi dụng lúc còn nâm quyền lực trong tay, lợi nhuận của công ty ăn được bao nhiêu là ăn bấy nhiêu.”
“Rầm!”
Đường Thiên Long tức giận đập bàn.
Cái đập bàn này cũng khiến tim Đường Hải muốn nhảy ra ngoài.
Đế Đường Thiên Long biết những chuyện này đều do người một nhà bọn họ giở trò với nhau thì sẽ rất phiền phức.
Nhưng, bọn họ đã đi đến bước này rồi thì cũng chắng còn lối thoát.
“Bố, ngày mai bố tự mình đến công ty hỏi Trương Nguyên đi.” Ngày hôm sau.
Sáng sớm Đường Sở Sở đã đến công ty.
Giang Thần muốn hỏi cô về vụ thuốc giả, và Trương Nguyên, nhân viên kỳ cựu của công ty phụ trách giao thuốc cho bệnh viện Vĩnh Nhạc.
Sáng sớm, cô gọi Trương Nguyên đến văn phòng.
“Chủ tịch, cô tìm tôi?”
Trương Nguyên bước vào văn phòng, ông ta giữ tư thế khom lưng và thái độ khiêm tốn.
“Trương Nguyên, ông luôn chịu trách nhiệm về việc cung cấp thuốc cho bệnh viện Vĩnh Nhạc, ông đi kiểm tra xem có loại thuốc kém chất lượng nào trong bệnh viện không đạt yêu cầu không.”
Nghe vậy, Trương Nguyên liếc nhìn chung quanh, ông ta bước đến gần Đường Sở Sờ, thấp giọng hỏi: “Sao vậy, chủ tịch, lẽ nào chúng ta bị phát hiện rồi sao?”
Hả?”
Đường Sở Sờ nhíu mày hỏi: “Phát hiện cái gì?”
Ai ngờ rằng, Trương Nguyên lập tức quỳ trên mặt đất.
“Chủ tịch, một năm nữa tôi sẽ nghỉ hưu, những chuyện thế này tôi không muốn làm nữa, cô có thế cho tôi nghỉ hưu trong danh dự được không, cô đừng tìm tôi nữa.”
Ông ta bật khóc nức nô.
Nét mặt Đường Sở Sở lộ ra vẻ nghi hoặc.
Cái gì mà nghỉ hưu, cái gì mà đừng tìm ông ta nữa cơ?
“Ông Trương, tôi yêu cầu ông kiểm tra xem có thuốc giả ở bệnh viện Vĩnh Nhạc hay không, nếu có thì thuốc giả đã được nhập vào đó bằng cách nào, ông điều tra rõ ràng cho tôi càng nhanh càng tốt.”
“Ầm!”
Đúng lúc này, cửa phòng chủ tịch bị đấy ra.
Đường Thiên Long, Đường Hải, Đường Kiệt và một số lãnh đạo cấp cao của Vĩnh Nhạc bước vào.
“Ông nội, sao ông lại ô đây?” Đường Sở Sở ngay lập tức đứng lên.
“Tao không tới đây thì để nhìn Vĩnh Nhạc bị hủy hoại trong tay mày à.” Đường Thiên Long nghiêm mặt nói: “Đường sở sở, ăn chặn lợi ích thì cũng nên có chừng mực thôi, sao đến một chút ít chừng mực mày cũng không có vậy, làm thuốc kém chất
lượng, thuốc giả, mày gây ra tội lớn thế nào mày có biết không, danh tiếng mấy chục năm của Vĩnh Nhạc suýt chút nữa thì lụi bại trong tay mày rồi.”
Đường Sở Sở sững sờ.