Giang Thần nói: “Không có tiền, chúng ta có thế vay. Chúng ta làm từ những việc nhỏ nhặt, chỉ cần công ty thành lập, dựa vào các mối quan hệ của sá sở, không lo không có đơn nào đặt. Sau này chúng ta làm to hơn, thậm chí có thể tự sản xuất thuốc.”
“Thôi đi.” Đường Tùng nói: “Mờ công ty quá khó. Bây giờ công ty dược liệu ở Giang Trung đẫ đầy rồi, một công ty mới thành lập, muốn làm được việc, quá khó khăn rồi.”
Đường Bác cũng gật đầu: “Quả thật là như vậy. Theo thống kê mới nhất, năm nay Dược Đô xuất hiện thêm hơn ba nghìn công ty dược liệu, còn công ty vỡ nợ, phá sản lại đến hơn năm nghìn.”
Hà Diễm Mai cũng máng: “Giang Thần, đừng đưa ra chủ ý linh tinh nữa, cứ như vậy đi, đợi ông già kia nguôi giận, Sớ Sở vẫn có thế tiếp tục làm việc ở Vĩnh Nhạc.”
Cả gia đình đều mất đi khí thế.
“Đúng là không có chút khí thế nào.”
Giang Thần cũng không biết phải làm sao. Người nhà này, đều là bùn loãng không thể trát tường, đến giờ vẫn còn muốn trông chờ vào nhà họ Đường.
Chắng lẽ phải thật sự nól với họ, cả cái thành phố mới Thời Đại Khoa này đều là của anh, muốn mở công ty dược liệu, chắng phải dề như trớ bàn tay sao?
Nhưng Giang Thần vẫn không nói.
Điều này suy cho cùng cũng quá khủng khiếp rồi.
Tuy gia đình này không phải tầng lớp thấp nhất, nhưng cũng chỉ là người của gia tộc có vài tỷ, nói với họ mình có tài sản hàng nghìn tỷ, ai sẽ tin?
Giang Thần nhìn Đường Sở sở, nói: “Sớ Sở, em quyết định đi. Nếu em thật sự muốn làm, vậy chúng ta sẽ tự mớ công ty.
Em quen biết nhiều nhân vật lớn như vậy, có sự giúp đỡ của những nhân vật lớn đó thì không lo về việc đơn đặt hàng. Bây
giờ chỉ cần vay được tiền, chúng ta sẽ có thế bát đầu làm.”
Vốn dĩ Giang Thần muốn nói, anh lấy ra mấy triệu làm vốn lập nghiệp.
Nhưng Đường Sở Sở từng nhác nhở anh, đừng nói chuyện tiền nong trước mặt người nhà.
Đường Sở Sở cũng dao động rồi.
Giang Thần nói đúng.
Hiện giờ cô đã tiếp xúc với chủ tịch hội đồng quản trị của Thiên Quân – Diệp Hùng rồi, ông ta rất coi trọng cô.
Vả lại còn là bạn thân của Dược phẩm Trường Sinh – Lâm Y.
Nếu thật sự có thế thành lập công ty, việc đặt đon hàng là không thiếu được.
‘Thật, thật sự muốn lấy tiền… Vay tiền mở công ty sao?” Đường Sở Sở nhìn Giang Thần, Giang Thần kéo tay cô, khuôn mặt dịu dàng: “Anh đã từng nói, sẽ luôn sát cánh bên em, bất luận em làm cái gì, anh đều ủng hộ em. Chẳng phải chỉ là tiền… Vay tiền thôi sao, cái này có gì mà ghê gớm, bây giờ chúng ta đến Thiên Quản và Trường Sinh, lấy hợp đồng đặt hàng vài tỷ, sau đó cầm hợp đồng đến ngân hàng vay tiền. Anh tin rằng ngân hàng sẽ cho vay thôi.”
“Thôi, nghỉ ngơi một chút đi, mấy ngày nữa là sinh nhật bà ngoại con, chúng ta đến nhà bà ngoại con ở Giang Bác một thời gian, coi như là thư giãn nghỉ ngơi.” Hà Diễm Mai nói.
Bà ta thật sự không muốn Giang Thần và Đường sở sở làm loạn gì nữa.
“Mở công ty, nếu như thất bại, còn phải chịu trách nhiệm về khoản nợ vô cùng lớn. Bây giờ tuy rằng không có tiền, nhưng ít nhất không có nợ nần gì cả.”
“Đúng vậy.” Đường Tùng nói. “Mấy ngày trước không phải thời sự cũng đưa tin rồi sao. Mấy tháng trước công ty gì đó thành lập, chưa đến ba tháng đã vỡ nợ rồi, ông chủ nợ ba trăm triệu, bị nợ nần quấn thân, nhảy xuống từ sân thượng tầng mười tám, ngã đến tan xương nát thịt.”
“ừ.” Đường Bác gật đầu: “Vần là làm việc giữ khuôn phép, đừng đi làm linh tinh gì đó.”
Giang Thần cạn lời.
Không dề gì Đường Sở Sở mới dao động, bây giờ vừa nghe người nhà nói lại thấy sợ sệt rồi.
“Vậy trước hết cứ nghỉ ngơi một thời gian rồi lại nói tiếp.” Giang Thần cũng không nói gì nữa.
Giang Thần thật sự hết cách rồi.
Người nhà này đều không chịu xông pha, chỉ biết ngồi không hưởng lộc.
Cộc cộc!