Bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Hà Diễm Mai gọi: “Đường Tùng, ra mở cửa.”
Đường Tùng chầng có tâm trạng, cậu ta nhìn sang Ngô Mần: “Vợ, em ra đi.”
Ngô Mần cũng lười chắng muốn động đậy, cô ta nhìn sang Giang Thần: “Giang Thần, anh đi đi.”
Giang Thần thấy hơi buồn bực.
Hai người này đúng là chúa lười, anh không nói gì, bèn đứng dậy ra mở cửa.
Ngoài cửa có một ông lão khoảng bảy tám mươi tuổi, ông mặc một bộ quần áo giản dị, tay còn cầm theo mấy vò rượu ngon.
“Ông, ông là?”
Giang Thần nhìn ông lão đứng ngoài cửa, khuôn mặt lộ ra vẻ nghi ngờ.
“Cậu, cậu là Giang Thần phải không, tôi là Đường Thiên Xương, là ông họ của Sở Sở.”
“ồ, mời ông vào trong.” Giang Thần dẫn Đường Thiên Xương vào nhà.
Người nhà họ Đường vừa nhìn thấy người bước vào là Đường Thiên Xương thì lập tức sầm mặt lại.
“Ông tới đây làm gì?” Hà Diễm Mai lạnh lùng hỏi.
“Diễm Mai.” Đường Thiên Xương giơ mấy vò rượu lên rồi lại đặt xuống bàn.
Hà Diễm Mai mất kiên nhẫn nói: “Mang đi đi, nhà này không thiếu.”
Giang Thần thấy thái độ của cả nhà không mấy vui vẻ thì lập tức sinh nghi.
Từ khi nào mà Đường Thiên Long lại có thêm một người em trai vậy, tại sao anh về nhà họ Đường sống lâu như vậy rồi lại chưa từng gặp qua người này.
“Sở Sở…”
Đường Thiên Xương trông thấy Đường sở sở cũng có mặt ở đó, ông ấy nhìn cô, mặt lộ vẻ cầu xin: “Sở Sở, ông họ cũng là không còn cách nào khác mới tìm đến nhà cháu, giờ cháu đã là chủ tịch hội đồng quản trị của Vĩnh Lạc, quyền cao chức trọng, hiện giờ công xưởng nhà mình có nguy cơ phá sản, đơn đặt hàng giảm đáng kế, còn thiếu nợ hơn mười triệu tiền hàng và một triệu tiền lương cho công nhản.
Nói xong, ông ấy quỳ xuống đất.
“Coi, coi như ông họ cầu xin cháu, xin cháu hãy nê’ tình chúng ta từng là người nhà mà giúp Vĩnh Thái được không?”
Đường sở sờ lập tức đứng dậy, tiến lại đỡ Đường Thiên Xương đứng dậy: “ống họ, ông làm gì vậy? Mau đứng dậy đi.”
“Sở Sở, chị làm gì vậy, chầng lẽ chị quên lời ông nội nói rồi à? Cả đời này không được qua lại với Đường Thiên Xương.” Đường Tùng đứng dậy mắng.
“Cái này…”
Đường Sờ Sớ lộ vẻ khó xử.
Cô nhìn Đường Thiên Xương, nói: “ông họ, cháu không có cách nào giúp được ông, vả lại bây giờ cháu cũng không còn là chủ tịch hội đồng quản trị của Vĩnh Lạc nữa rồi, cho dù là cháu hay với tư cách là chủ tịch hội đồng quản trị thì cháu cũng không dám giúp ông.”
Nghe xong, Đường Thiên Xương sững sờ, chân lảo đảo lùi về sau mấy bước.
Nếu không phải rơi vào đường cùng thì ông ấy cũng không phải mặt dày đến cầu xin Đường Sở Sở.
Ông ấy mang theo vẻ thất vọng rồi bỏ đi.
Giang Thần hỏi: “Sở Sở, ông ấy thật sự là ông họ của em sao, hồi trước anh chưa từng thấy ông ấy?”
Đường Sở Sớ nhỏ giọng đáp: “Đúng là ông họ của em, hơn hai mươi năm trước giữa ỏng ấy và ỏng nội em xáy ra mâu thuần
cho nên ông ấy mới rời khỏi Vĩnh Lạc, một mình gây dựng nên công xưởng Vĩnh Thái, hồi đó vì chuyện phản chia tài sản mà hai người đó cãi nhau một trận rất to, ông nội em từng nói rằng không bao giờ muốn dính dáng gì tới ông họ nữa, mấy năm nay đúng là hai người đó không hề qua lại với nhau.”
“Hóa ra là vậy.”