Nhìn thấy Đường Sở Sở đằng sau bố mình, mặt mày Đường Long lập tức rạng rỡ hẳn lên: “Vĩnh, chủ tịch hội đồng quản trị Vĩnh Lạc, Sở Sở, thật sự là cháu, tốt quá rồi, Vĩnh Thái được cứu rồi.”
Cậu chủ Liễu ngồi ở ghế sô pha cũng nhìn mấy người vừa bước vào đây.
Anh ta là người nhà họ Liễu.
Địa vị của nhà họ Liều ở Giang Trung khá thấp kém, không so được với mấy gia tộc giàu có nhưng cũng mạnh không kém gì gia tộc trung lưu như nhà họ Đường, gia sản ƯỚC tính mấy trăm triệu, thuộc tầm trung.
Liều Thông là người Giang Trung, đương nhiên anh ta cũng biết Đường sở sở của tập đoàn Vĩnh Lạc.
“Chẳng phải Đường Thiên Xương và Đường Thiên Long từ mặt nhau sao? Sao Đường Sờ Sờ lại tới đảy?” Trong lòng anh ta dấy lên sự nghi ngờ.
Vì muốn giành được VTnh Thái mà anh ta đã hao tổn không biết bao nhiêu tâm huyết.
Anh ta đã điều tra rất kỹ tình hình của Vĩnh Thái nẽn mới đồng ý cho mượn tiền, giờ Vĩnh Thái sâp rơi vào tay mình tới nơi thì bổng dưng lại xuất hiện một Đường Sở Sở.
“Đây, đây không phải Đường sở sở của Vĩnh Lạc sao?” Liễu Thông đứng dậy, anh ta chìa tay ra, cười nói: “Xin chào Đường tổng, tôi là Liễu Thông, Liễu Thông của nhà họ Liễu.”
“Hả?”
Đường sở sở nhìn anh ta một cái, gương mặt xinh đẹp lộ vẻ khó gần.
Liều Thông ngại ngùng thu tay về, sau đó cười giả lả nói: “Đường Tổng, cô tới Vĩnh Thái, chắc không phải muốn mượn tiền cho Vinh Thái đâu ha?”
Giang Thần nói: “Mượn tiền gì chứ? Chúng tôi tới mua lại công ty, sau đó sẽ tiếp quản nó.”
“Cái gì?” Đường Long nghe xong lập tức thay đổi sắc mặt, ông ta hét lên: “Bố, bố, bố muốn bán Vĩnh Thái ư?”
Đường Thiên Xương giải thích: “Chuyện này cũng là do bố cháng còn cách nào khác, vả lại Đường Sở Sở cũng tự nguyện bỏ ra một trăm triệu đế mua lại một trăm phần trăm cố phần Vĩnh Thái, con bé còn đảm bảo sau khi mua lại công ty chúng ta cũng sẽ không thay đổi nhân sự, chưa hết, còn bé còn tặng chúng ta mười phần trăm cố phần nữa kìa.”
Đường Long nghe vậy mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Một trăm triệu thì cũng tạm chấp nhận được.
Nếu là bỏ tiền túi ra thu mua lại thì với tình trạng hiện giờ của Vĩnh Lạc, có thế bán ra khoảng hai chục triệu đã là rất đáng nế rồi.
Sắc mặt Liễu Thông trở nên âm u hẳn đi.
Anh ta đã bỏ ra biết bao công sức vì Vĩnh Thái.
Thành quả sâp về đến tay rồi thì giữa đường lại lòi ra Đường Sớ Sở.
Nhưng anh ta cũng chẳng dám tranh giành với Đường Sở Sờ.
Bời vì cô có quan hệ thân thiết với tập đoàn Thiên Quản và Dược Phấm Trường Sinh.
Vả lại một thời gian trước trong bữa tiệc của Lâm Y, cảnh tượng mấy chục sếp lớn đều quỳ gối trước cô vẫn còn rõ rành rành trong đầu anh ta.
Nếu giờ chọc tới Đường Sở Sở, đê’ cô gọi điện thoại cho Diệp Hùng thì Liễu Thông coi như xong đời.
Một gia tộc lớn mạnh như nhà họ Tiêu còn chả dám dây dưa tới Diệp Hùng, hơn nữa nhà họ Liễu còn kém xa nhà họ Tiêu.
Giờ lấy lại được tiền cho vay đã là tốt lắm rồi.
Sau khi nghĩ thông suốt, sắc mặt Liễu Thông trở nên thoải mái hơn một chút, anh ta vừa cười vừa nói: “Hóa ra Đường tổng tới thu mua lại Vĩnh Thái, vừa hay tôi cũng đến đây đòi nợ, Vĩnh Thái có nợ chúng tôi mười triệu, cộng cả lãi tổng cộng là mười lăm triệu, đảy là giấy nợ.
Đường Sớ Sớ cầm lấy tờ giấy nợ, vừa đọc thì thấy tiền gốc là mười triệu, kỳ hạn vay ba tháng, lãi năm triệu.”
Cô lập tức sầm mặt: “Ba tháng mà lãi những năm triệu, này là còn gớm hơn cả vay lạng lải đó, thế này giống vay tiền phạm pháp hơn mới phải, Vĩnh Thái không đồng ý với chỗ tiền này, muốn chúng tôi trả tiền thì cứ theo thủ tục chính quy mà làm.”
Giang Thần thấy cô như vậy thì mặt lộ ra tia tự hào.
Đường Sở Sở cũng có bản lĩnh đấy chứ!
“Cái này…” Liều Thông cũng lộ ra vẻ khó xử, đây đúng thật là vay tiền phạm pháp, hoàn toàn không được pháp luật công nhận.
“Vậy, tôi chỉ cần tiền gốc thôi được không?”
Liều Thông chịu thua trước Đường sở Sở rồi.