“Cậu chủ Liễu, anh làm gì vậy, năm triệu lận đó, sao anh có thế nói không cần là không cần chứ.” Cô gái xinh đẹp đang ngồi ở sỏ pha nghe thấy thế thì vô cùng sốt ruột.
Liều Thông đã hứa với cô ta rằng chỉ cần lấy được Vĩnh Thái thì sẽ cho cô ta một triệu.
Giờ thì không chỉ không giành được Vĩnh Thái mà còn không lấy được cả lãi.
Cô ta đứng phắt dậy, chỉ thẳng mặt Đường Sớ Sở, mẳng: “Cô là ai, ờ đây có chuyện của cô à, mau cút cho tôi…”
“Bốp…”
Liều Thông trở tay tát cho cô gái trẻ kia một bạt tai.
Cái tát này cũng không hề nhẹ, cô gái kia bị đánh đến nổi lảo đảo ngã ra ghế sô pha đầng sau, khóe miệng lập tức ứa máu tươi.
“Đường tổng, cô ta chỉ là một con điếm, chưa từng thấy qua người học sâu hiểu rộng, cho nên mới không biết thân phận của Đường tổng, mong cô bỏ đừng chấp nhặt.”
Đường Sở Sở cũng lười không thèm chấp cô ta, cô thu lại giấy nợ rồi nói: “Tôi nhận mười triệu tiền nợ, anh về trước đi, đợi sau khi tôi giải quyết mọi chuyện sẽ gọi thông báo cho anh.”
“Vâng.”
Liễu Thông không dám nói chữ ’không”.
Sau đó anh ta lôi cô gái vừa bị mình tát cho ngốc người kia rời khỏi phòng làm việc.
Giang Thần giơ ngón cái: “Vợ à, giờ em giỏi thật đó, giờ ngay cả loại thiếu gia nhà giàu ngang ngược bất cần này cũng phải khúm núm trước em rồi.”
Lời nói của Giang Thần khiến Đường Sở Sở nghĩ đến người đàn ông đeo mặt nạ đã từng cứu cô.
Cô có được địa vị như bảy giờ, hoàn toàn là nhờ công của anh ấy.
Cô hơi thất thần, nhưng cũng nhanh chóng tỉnh táo trở lại, nói: “Õng họ, chúng ta xử lý thủ tục chuyến nhượng đi thôi.”
Thủ tục chuyển nhượng diễn ra rất thuận lợi.
Đường Thiên Xương bảo thư ký soạn hợp đồng chuyển nhượng, Giang Thần thì đăng ký ngân hàng kỹ thuật số, lập tức chuyển số tiền một trăm triệu đến tài khoản cá nhân của Đường Thiên Xương.
Đồng thời anh cũng chuyển thêm một trảm triệu tới tài khoản công ty, xem như vốn điều hành Vĩnh Thái.
Chuyển khoản thành công, ký xong hợp đồng.
Dường như Đường Thiên Xương đã già hơn rất nhiều, ông ấy nhìn Đường sở sở, sau đó vỗ vỗ vai cô, nói: “Sớ sở, Vĩnh Thái về sau phải giao cho cháu rồi, ông không thế khiến Vĩnh Thái phát triển tốt đẹp, hy vọng rằng dưới sự dần dắt của cháu, Vĩnh Thái sẽ trở nên huy hoàng, hớn mạnh hơn nữa.”
Đường Sở Sở dõng dạc hứa: “ông họ, ông yên tâm, cháu nhất định sẽ dần dắt Vĩnh Thái phát triển lớn mạnh hơn nữa.”
“Đúng rồi…” Đường Long nhớ ra gì đó, ông ta nhìn sang Đường Sở Sô, nói: “Sớ Sở, hiện giờ công nhân ở xưởng đang kịch liệt đòi trả lương, còn gọi tới mấy chiếc xe tải, nếu trong hôm nay chúng ta không trả lương cho họ thì họ sẽ đem thiết bị máy móc đi bán.”
“Cái gì?”
Sắc mặt Đường Sở Sở hơi thay đối.
Cô tiêu tốn mất một trăm triệu, chính là vì xưởng, thiết bị và công nhản của Vĩnh Thái.
Giờ công nhân xưởng muốn bán thiết bị, máy móc, như vậy chẳng phái cô mất tiền uổng sao!
“Đi, đi xem thế nào.”
Ngay lập tức, bọn họ rời khỏi phòng làm việc ở tòa nhà lớn, đi xuống khu xưởng.
Xưởng gia công Vĩnh Thái.
Trước cửa có hai chiếc xe tải lớn, còn có hơn một trầm công nhân.
Cầm đầu là một người đàn ông hơi mập mạp, khoảng chừng gần bốn mươi tuổi.