Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Long Vương Trở Lại - Giang Thần

Cồ không tự chủ được mà nghĩ lại người nhà họ Diệp mà mình từng cứu, cũng là người đàn ông đeo mặt nạ cứu cô lúc ấy.
Không biết tại sao cô luôn cám thấy người này vẫn còn sống, lại còn ở ngay bèn cạnh cô, luôn âm thầm giúp đỡ cô.
Cho dù đây là chỉ là phán đoán từ một phía nhưng cô vẫn mong đó là thật.
Nghĩ vậy, Đường Sở Sở hơi đỏ mặt, cô quay sang nhìn Giang Thần.
Thấy anh đang nhìn ngắm xung quanh mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Trong lòng Đường sở sở tự nhủ: “Đường sở sở ơi là Đường sở Sở, mày là gái có chồng rồi, sao có thế nghĩ tới người đàn ỏng khác chứ!”
Cô lắc lắc đầu, gạt bỏ mấy suy nghĩ linh tinh trong đầu.
Lời của Đường Sở Sở lập tức khiến mọi người trở nên kích động.
Giao Vĩnh Thái lại cho cô quả là sự lựa chọn đúng đắn.
Vĩnh Thái trong tay bọn họ chỉ là một công xưởng bình thường, cả đời cũng chắng thể nào trở thành xí nghiệp lớn mạnh, cả đời cũng không đủ tư cách gia nhập thành phố mới Thời Đại Khoa.
Giờ Đường Sở sở lên nắm quyền điều hành, mọi chuyện sẽ không còn là giấc mơ nữa.
vả lại, hiện giờ trong tay bọn họ vẫn còn nắm mười phần trăm cố phần.
Một khi Vĩnh Thái phát triến thì mười phần trăm này của bọn họ sẽ còn lớn hon nhiều so vói một trăm phân trăm cổ phần trước đây.
Đường Sở Sở đi dạo một vòng quanh công xưởng rồi mới rời đi.
Vừa đi tới cửa thì một đám người đâ chạy tới.
Bọn họ đều là những người vừa tới phòng tài vụ nhận lưong.
Phòng tài vụ đã bắt đầu xử lý, có không ít người đã nhận được tiền vào tài khoản, giờ thì bọn họ đã biết Vĩnh Thái thật sự có tiền.
“Chủ tịch oỉ, tôi sai rồi, xin cô hãy cho tôi thêm một co hội, đế tôi ó lại tiếp tục làm việc được không?”
“Đường tống, đều là do Vưong Kỳ gạt chúng tôi, từ giờ chúng tôi sẽ không tin anh ta nữa, xin cô cho tôi một co hội, ó nhà tôi còn mẹ già con tho, không thế cứ thế mà mất việc được.”
Rất nhiều công nhân quay lại, lần lượt mở miệng cầu xin.
Bôi vì hiện giò đã truyền ra một vài công việc riêng, cô đã nâng mức lưong co bản cho công nhân lên hai mưoi phần trăm, còn tăng thêm tiền tăng ca.
Bây giờ mà ra ngoài cũng không dề tìm việc.
Đường Sớ Sở cũng không phải kiếu người vô tình, cô biết rõ chỗ khó khăn của bọn họ.
Cô lên tiếng: “Muốn quay về làm, tôi cũng rất chào đón mọi người, nhưng tôi mong sau này mọi người sẽ cố gắng, chăm chỉ làm việc.”
“Chủ tịch…”
Vương Kỳ từ trong đám đông chui ra, anh ta đứng trước mặt Đường Sở Sở, gương mặt hơi phì nộn của anh ta hiện lên một nụ cười tươi roi rói: “Chủ tịch, lúc trước là tôi đùa với cô thôi, tôi vẩn muốn trở lại làm việc, tiền lương giống bọn họ, tăng thêm hai mươi phần trăm là đủ rồi, không cần gấp đôi đâu.”
Anh ta là phó xưởng, mỗi tháng khoảng ba mươi tám ngàn tệ.
Giờ mà anh ta bỏ đi thì sẽ rất khó tìm được công việc nào lương cao như thế.
“Hả?”
Đường Sở Sở nhìn Vương Kỳ, lớn tiếng nói: “Bảo vệ đâu, đuối người này ra ngoài cho tôi.”
Bảo vệ còn chưa kịp tới thì Đường Tiếu Thất đã nhanh nhẹn đứng dậy, mắng sa sả vào mặt Vương Kỳ: “Vương Kỳ, cái loại người hèn hạ như anh còn muốn mang máy móc thiết bị trong xướng đi bán, bình thường Vĩnh Thái đâu có ngược đãi anh, cái loại lòng dạ hẹp hòi, ác độc, cút cho tôi!”
“Đường tống, cô, cô còn làm gì vậy, tôi là phó xưởng đó, thế này có hơi quá đáng không!”
Mấy gã bảo vệ đi tới, lớn giọng quát mắng: “Phó xưởng Vương, đi nhe?”

Nhấn Mở Bình Luận