Hơn nữa với gai thế của mình, ngôi sao gì đó anh ta cũng đã từng chơi qua hết rồi.
Anh ta đã qua cái tuối chơi bời rồi.
“Đường Sở Sở, em là của tôi.” Anh ta đưa tay về phía Đường Sở Sở ở bên ngoài, sau đó nám chặt tay lại, thu nắm đấm vào trong lòng, trên mặt lộ ra vẻ dịu dàng. Đường Sớ Sớ còn chưa biết, cô đã bị người ta nhớ đến rồi.
Cô uống một chút rượu, sắc mặt ửng hồng lên, nhìn rất quyến rũ, Giang Thần nhìn mà mê mẩn.
Đẹp, đẹp quá.
Anh ngồi đối diện với Đường sở sở, nhìn Đường sở sở sắc mặt hồng hào, cầm ly rượu, Đường Sở Sờ không nói gì, nhưng hơi thở như hoa lan, anh không khỏi thất thần.
“Nhìn cái gì.”
Đường Sở Sở làm động tác móc mắt, máng: “Ngày nào cũng nhìn, còn nhìn chưa đủ sao.”
Giang Thần cười nói: “Nhìn cả đời cũng không thấy đủ.”
Trong lòng Đường sờ sở ngọt ngào, mím môi nói: “Đừng có mà ba hoa, đã no rồi, chúng ta khoan hẵn về, nhân cơ hội này đi chơi cho thỏa thích đã.”
“Được.” Giang Thần gật gật đầu.
ở phòng vip, Ngụy Tri cũng đă nhìn đến mê mấn.
Cô vươn bàn tay nhỏ và thon của mình ra rồi làm động tác móc mát rõ ràng là quá đẹp, đẹp đến mức hút luôn cả hồn của anh ta đi rồi.
“Mau, chuẩn, chuẩn bị quà cho tôi, tôi muốn đi đến nhà họ Đường.”
Ngụy Tri không thể kìm chế được nữa.
Một người phụ nữ xinh đẹp như vậy sao có thể ở bên cạnh cái đồ bỏ đi vô dụng đó được.
Chỉ có thiên tài như anh ta mới có thế xứng với Đường Sở Sở, anh ta không nhịn được, nhanh chóng hạ lệnh cho người đi chuấn bị quà: “Nhớ, quà phải quý giá một tí đấy.”
“Vâng, cậu Ngụy, tôi sẽ đi chuấn bị ngay.”
Sau khi Đường Sở Sở và Giang Thần ăn xong, thanh toán xong liền rời đi, đi dạo phố và xem phim.
Còn Ngụy Tri thì mang theo quà và đến nhà Đường.
Nhà họ Đường.
Tùng tùng tùng!
Có tiếng gõ cửa.
Hà Diễm Mai đi ra mở cửa.
Bà ta sững sờ khi nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai, khí thế hơn người trong bộ vest trắng cầm theo vài món quà đứng trước cửa.
“Cậu, xin hỏi cậu tìm ai?”
“Bác gái, bác có phải là mẹ của sở sở không?” Ngụy Tri lên tiếng, giọng nói đầy từ tính.
“À, là tôi, cậu là?”
“Xin chào bác gái, cháu là Ngụy Tri, cháu đặc biệt đến gặp bác.”
“À, vào đi.”
Hà Diễm Mai hơi bối rối.
Ngụy Tri là ai, tìm bà ta để làm gì?
Sau khi Ngụy Tri vào nhà, anh ta lấy quà ra: “Bác gái à, đây là vòng tay mà cháu mua cho bác. Cũng không đắt lắm đâu. Một đôi chỉ có hai triệu nhân dân tệ. Đây là vòng cố, một triệu tám trăm tám mươi nghìn tệ, còn đây là bông tai…”
Ngụy Tri lấy ra rất nhiều món quà giá trị.
“Hả?”