Giang Thần lái xe chở Đường sở sở về nhà.
Còn chưa vào nhà, đã nghe thấy tiếng cười truyền ra từ trong nhà.
Đường sở sở lấy chìa khóa mở cửa vào nhà.
Vừa vào nhà, lặp tức nhìn thấy cả nhà đang vây quanh một người đàn ông mặc đồ vest hàng hiệu, phong thái hơn người.
Ngụy Tri đang kể một vài chuyện lúc anh ta đi du học ở nước ngoài, kể chuyện xã hội thượng lưu ở nước ngoài.
Người nhà họ Đường đều cùng bày ra một vẻ mặt.
Đây mới là nhà quyền thế.
Đây mới là xã hội thượng lưu.
“Bố, mẹ.” Đường Sở Sờ đi lại, gọi một tiếng, hỏi: “Vị này là?”
Hà Diềm Mai lập tức đứng dậy, kéo Đường Sờ Sở qua, giới thiệu: “Con gái, giới thiệu với con, đây là cậu Ngụy, Ngụy Tri, vừa mới du học ở nước ngoài về, cố ý mang quà đến nhà thăm hỏi. Buổi chiều con ra ngoài đi dạo với cậu ấy đi.”
Nói xong, bà ta nhét tay Đường Sở Sở vào trong tay Ngụy Tri. Đường Sớ Sở nhanh chỏng rụt về.
Ngụy Tri thì rất hào phóng cười nói: “Sở sở, xin chào, anh là Ngụy Tri.”
“Mẹ, mẹ lại làm gì vậy?” Trên mặt Đường Sở sở lộ vẻ khó chịu.
Có Ngụy Tri ở đây, Hà Diễm Mai cũng không quở trách Đường Sớ Sớ, mà vừa cười, vừa nói: “Cậu Ngụy một lòng say mê con, cậu ấy đẹp trai hơn người, còn du học ở nước ngoài về, tài sản trong nhà hơn trâm tỷ.”
“Cho nên?” Đường sở sở sầm mặt.
“Con ly hôn với thằng vô dùng Giang Thần đó đi, đến với cậu Ngụy. Người ta cũng đã đưa sính lễ rồi, xe sang mấy trăm vạn, còn có một căn biệt thự trong khu biệt thự Cảnh Tú. Còn Giang Thần thì sao, kết hôn với con, có từng mua cho con cái gì, mua cho chúng ta thứ gì chưa?”
Hà Diềm Mai liếc Giang Thần một cái.
Mặc dù trên các phương diện Giang Thần đều không tệ, còn biết y thuật.
Nhưng, so với Ngụy Tri thì như một người ở trên trời, một người ở dưới đất.
Ngụy Tri biết: “Cô, cô nói đùa rồi, đây không phải sính lễ, đây chỉ là quà gặp mặt. Sính lễ của nhà họ Ngụy cháu, sao có thế bủn xỉn như vậy được. Theo tập tục của nhà họ Ngụy cháu, sính lề đều rất xa hoa, đều có giá trị không dưới một tỷ.”
Còn Đường sở Sở thì lại nhìn Ngụy Tri, chỉ cửa nhà: “Cậu Ngụy đúng không, tôi đã gả cho người ta rồi, tôi có chồng rồi, tôi sẽ không ly hôn đâu, anh đi đi.”
“Nói bậy gì đó?” Hà Diễm Mai quát máng: “Chỉ mới đi đăng ký mà thôi, đừng nghĩ là mẹ không biết, đến bây giờ các con vẫn
chưa ngủ với nhau.”
“Bây giờ lập tức lên giường.”
Đường Sở Sở tức giận kéo Giang Thần đi vào trong phòng. Rầm.
Sau khi vào phòng, đóng cửa cái rầm.
“Con nhóc này, làm phản rồi…”
Hà Diễm Mai tức giận đuối theo, không ngừng gõ cửa: “Đường Sở Sớ, con mở cửa ra cho mẹ.”
Ngụy Tri đi theo, nói: “Cô à, bỏ đi, dù sao bây giờ đã gặp mặt rồi, sau nay vẫn còn cơ hội, cháu tin, cháu có thế làm Sớ Sở rung động.”
Hà Diễm Mai xoay người, cười nói: “Vẩn là cậu Ngụy thấu tình đạt lý.”
Nói xong, bà ta lại lần nữa gõ cửa.
“Giang Thần, thằng vô dụng, cậu mở cửa cho tôi. Nếu như cậu là đàn ông, thì cậu đừng làm lỡ sở sở, cậu có thế cho sở sở cái gì?”
Trong phòng.
Đường Sở Sở tức giận đùng đùng.
Cô nhìn Giang Thần, khuôn mặt xinh đẹp mang theo ý xin lổi: “Chồng, anh đừng để trong lòng, mẹ em chính là như vậy.”
Giang Thần cười cười.