Nhất thời cô ta vẫn chưa lấy lại tinh thần được.
Tiêu Hắc cũng nhìn thấy Dương Mộng.
Lúc này, anh ta cảm thấy xấu hố.
Hẹn hò không thành, vậy mà gặp lại nhau trong tình cảnh như thế này
“Đúng, cô, chính là cô.” Giang Thần một tay vổ đùi, một tay chỉ Dương Mộng, cười ha hả nói: “Đúng, chính là cô ta…”
Anh cười, cười đến mức sáp chảy nước mát.
Giang Thần vô tâm vô phế cười lớn.
Tiếu Hắc lại cảm thấy xấu hố.
Diệp Hùng thở phào nhẹ nhõm.
Vẻ mặt Dương Mộng hoang mang, đến lúc này vẩn chưa lấy lại tinh thần được.
Đây không phải là tên nghèo nàn kia sao?
Không tiền, khỏng xe, khỏng tiền tiết kiệm, sao anh ta cỏ thế quen Diệp Hùng tiếng tăm lừng lẫy của Giang Trung được chứ?”
“Xin, xin hỏi, còn cần người khác nữa không ạ?” Quán lý quỳ trên đất, thật cấn thận hỏi.”
“Người này, người này, người này, không cần, những người khác, đều ở lại.”
Giang Thần chỉ tay vào mấy cô gái nói.
“Cô, cô, cô nhanh đi ra ngoài, những người khác ở lại, chăm sóc mấy ông chủ cho tốt đấy.”
“Vâng.”
Những cô gái bị chỉ đích danh nhanh chóng rời đi.
Những người khác dồn dập đứng lên, đi về phía ba người.
Giang Thần lập tức đứng lên: ‘Tôi, tôi không cần, các cô cứ hầu hạ hai ông chủ lớn này cho tốt là được”
“Tôi, tôi cũng không cần, hầu hạ vị này là được rồi.” Diệp Hùng cũng vội vàng mở miệng nói.
Nhất thời tất cả người đẹp đều bao vây quanh Tiểu Hác.
Trong nháy mát trên khuôn mặt ngăm đen của Tiếu Hắc in thêm mấy vết son môi.
Mà Dương Mộng lại ngơ ngác.
Nhiều như vậy?
Mười mấy người, sẽ mất bao nhiêu tiền chứ?
Phí phục vụ của một người ít nhất cũng ba vạn tám, đấy là còn chưa bao gồm rượu, nước, một đêm, há chẳng phải tiêu mất mấy trăm vạn rồi sao?
Đây không phải là tên nghèo hèn sao, sao lại có nhiều tiền như vậy chứ?
Cô ta nghĩ không ra.
Bị nhiều người đẹp vây quanh như vậy, Tiêu Hắc xấu hố, nhanh chóng tránh ra, vội vàng hét lên nói: “Được, được rồi, không, không cần nhiều như vậy đâu.”
Anh ta đi đến trước mặt Giang Thần, trên mặt còn có chút hốt hoảng: “Anh Giang, được rồi, nhìn thế là đủ rồi, bây giờ chúng ta về thôi.”
“Đi đi, yên tâm chơi thoải mái đi/
Giang Thần đấy Tiếu Hẳc qua đó, ấn anh ta trên ghế sô pha.
Đồng thời xoay người nhìn Dương Mộng vẻ mặt hoang mặt đang đứng bên cạnh, trêu tức mỉm cười nói: “Cô còn đứng ngây ngốc ở đấy làm gì nữa, còn không mau tới hầu hạ ông chủ lớn đi?”
“Vâng.”
Lúc này Dương Mộng mới lấy lại tinh thần, đi đến trước mắt Tiếu Hắc, ngồi xuống bên cạnh anh ta.