Giang Thần đang ngồi xổm trước của nhà lập tức đứng dậy, cười nói: “Vợ ơi.”
Đường Sở Sở lấy chìa khóa ra mở cửa, sau khi vào phòng cô lặng lẽ lấy một hộp đựng đồ ra đưa cho Giang Thần, mặt đỏ bừng, khẽ nói: “Cất kỹ, tối nay dùng.”
Giang Thần nhìn thấy đồ Đường sờ sở đưa cho anh, cả người kích động không thỏi.
Đường Sở Sớ nói: “Đúng rồi, hôm nay có người tặng sính lễ cho nhà họ Đường, sính lễ vô cùng quý giá, bố mẹ đều đi rồi, chúng ta cũng đi xem thử đi.”
“ừm, được.”
Giang Thần khẽ cười nói.
Sính lề đó là đồ anh tặng cho Đường Sở Sở.
Đã đến lúc phải đòi về rồi.
Hai người cùng nhau đến biệt thự lớn nhà họ Đường, lúc bọn họ đến nơi, trong phòng đã tụ tập đông đủ hơn mấy chục người.
Tất cả những người quan trọng của nhà họ Đường đã đến đủ, còn còn một số thông gia thân thiết cũng đến.
Trong phòng khách đặt rất nhiều chiếc rương, bên trong toàn là tiền mặt và một số đồ trang sức quý giá cùng với những bộ quần áo đắt tiền.
“Nói láo, đây đều là sính lễ của cậu Ngụy tặng cho Sở Sở nhà tôi.”
Giang Thần và Đường sờ sở vừa vào phòng đã nghe thấy tiếng cãi nhau của Hà Diễm Mai.
Bà ta đứng trong phòng khách, hai tay chống nạnh, quát to với Đường Lỗi: “Ai nói đây là sính lễ cho Đường Mộng Oánh chứ, bạn trai của Đường Mộng Oánh là Liễu Sung nhà họ Liều, tuy nhà họ Liễu giàu có nhưng cũng không nhiều tiền như vậy, cậu biết cậu Ngụy nhà họ Ngụy không? Đây mới thật sự là gia tộc kín tiếng, buổi trưa còn đến nhà tôi, tặng quà mấy trăm vạn cho tôi.”
Đường Tùng cũng lấy chìa khóa xe ra, khoe khoang nói: “Nhìn thấy chưa, đây là cậu Ngụy tặng đó.”
Nhìn thấy cảnh này, Đường Lổi cũng lập tức không khoe khoang nữa.
Đường Mộng Oánh lại đứng lên, giải thích: “Người tặng sính lễ cũng đã nói rồi, đây là sính lễ cậu Giang tặng, không phải của cậu Ngụy gì đó, lẽ nào Đường Sở sở còn quen cậu Giang giàu có nào đó sao?”
“Đúng vậy.” Đường Lỗi lúc này mới nói: “Lẽ nào nói cậu Giang này chính là Giang Thần ở rê’ nhà các người hay sao?”
“Haha, buồn cười chết đi được.”
“Sao có thể là Giang Thần được.”
“Giang Thần chẳng có tiền, cũng chẳng có quyền, tôi nghe nói ngay cả tiền hút thuốc cũng phải xin Sở Sở đỏ.”
Nghe thấy cái tên Giang Thần, nhiều người không khỏi bật cười.
Còn Đường Sở Sở và Giang Thần vừa bước vào đúng lúc lại nghe thấy những lời này.
Sắc mặt Đường Sở Sở cũng rất khó coi.
Giang Thần kéo Đường Sở Sở bước đến, lớn tiếng quát: “Đây đúng là sính lề tôi tặng cho sở sở đó.”
Nhìn thấy Giang Thần và Đường sở sở bước vào, Hà Diễm Mai lập tức bước đến, kéo hai người đến bên cạnh mình, trách máng: “Giang Thần, cái đồ vô dụng này còn đến đây làm gì, tôi đã nói với cậu rồi, cậu không xứng với Sở Sở, ngày mai ly hôn
đi.”
“Mẹ…” Đường sở sở bất lực gọi một tiếng.
Giang Thần đứng ra nói: “Cậu Giang tặng sính lễ chính là tôi, đây là quà tặng cho sở sở đó.”
Đường Sở Sở lập tức kéo tay Giang Thần, khẽ nói: “Đừng, đừng nói bậy.”
Đường Thiên Long ngồi trên sô pha khẽ ngước mắt lên, nhìn Giang Thần một cái nói: “Là, là cậu tặng thật sao.”
“Đương nhiên.” Giang Thần gật đầu đáp.
“Nói láo.” Đường Lỗi quát to: “Cậu có nhiều tiền vậy sao?”
“Nói láo.” Đường Lỗi quát to: “Cậu có nhiều tiền vậy sao?”
Hà Diềm Mai cũng quở trách: “Giang Thần, cậu đừng không biết xấu hố như vậy, chỉ vì cậu họ Giang mà số sính lễ này là của cậu tặng hết sao?”
“Đúng vậy.” Đường Mộng Oánh nói: “Người kia cũng không nói tặng cho ai, Đường Sở Sờ đã lấy chồng rồi, như vậy sao có thế tặng cho Đường sở sở được, cậu Giang này chắc chắn là thích tôi rồi.”
Đường Thiên Long cũng không chắc chắn, rốt cuộc sính lễ này tặng cho ai.
Bởi vì người đưa sính lễ không nói rõ là ai tặng, chỉ nói là cậu Giang tặng thôi.
Đường Thiên Long nhìn Đường sở sở, hỏi: “Sở sở, cháu quen cậu Giang giàu có nào sao?”
Đường Sở Sở chợt sửng sốt, lập tức gật đầu nói: “Có, có quen.” Nghe xong, nhiều người đều nhìn về phía Đường Sở sở.