Là tộc trưởng của một gia tộc, làm sao ông ta có thể không biết Kim Vũ.
“Cục trưởng Kim, ông nhầm lẫn rồi phải không, Đường Hải và Đường Lỗi nhà tôi sao có thế là phạm tội thương mại được? Chúng nó đã làm gì?”
Kim Vũ đưa mắt liếc nhìn Giang Thần một cái.
Giang Thần đứng dậy và nói: “Là tôi đã báo cảnh sát.”
“Mày?”
Ánh mát của tất cả mọi người đều dán vào người Giang Thần.
Đường Lỗi lớn tiếng chửi: “Giang Thần, mày là đồ phế vật, ăn của nhà họ Đường, uống của nhà họ Đường, dùng của nhà họ Đường, mày vậy mà lại gọi cảnh sát đến bắt tao, dựa vào cái gì mà bát tao, tao đã phạm tội gì?”
Đường Hải cũng lạnh giọng nói: “Nếu hôm nay không cho tôi một lời giải thích hợp lý, chuyện này sẽ không yên đâu.”
Đường Sở Sở kéo Giang Thần, cô hỏi: “Giang Thần, anh làm gì vậy?”
Cả nhà đều lạnh lùng nhìn Giang Thần, trong ánh mắt hiện lên sự thù ghét.
Thằng nhóc này đang làm gì vậy chứ, gọi cảnh sát bắt người?
Giang Thần nhìn mọi người, anh thản nhiên nói: “Tôi tin tưởng Sở Sở, cô ấy sẽ không làm ra chuyện có lổi với gia tộc. Chuyện thuốc giả là có người hãm hại Sờ Sở, chỉ là tôi không biết là ai, vì vậy tôi đã báo cảnh sát, cảnh sát đã bắt Trương Nguyên, bây giờ Trương Nguyên đã khai báo mọi chuyện.”
Nói rồi, anh nhìn về phía Đường Hải và Đường Lỗi.
“Tôi thật không ngờ chuyện này thật ra là hai người các người lén lút giở trò.”
“Mày…” Cơ thể Đường Lỗi lui về phía sau mấy bước, anh ta ngã ngồi lên sô pha.
Sắc mặt Đường Hải cũng tái nhợt.
Đường Thiên Long nhìn Kim Vũ nói: “Cục trưởng Kim, đây phải chăng nhầm lẫn rồi? Đây là chuyện nội bộ của gia đình tôi, sao lại là phạm tội thương mại được?”
Kim Vũ không hề nể mặt Đường Thiên Long, ông ta lạnh giọng nói: “Có người báo cảnh sát, chúng tôi đương nhiên phải tra xét rõ ràng, Trương Nguyên đã khai báo rồi, đầu tiên là Đường Lỗi cho ông ta mười vạn, để ông ta vận chuyến một số loại thuốc giả hết hạn đến bệnh viện VTnh Nhạc. Và sau đó Đường Hải đã đưa cho ông ta một trăm vạn đế hãm hại Đường Sở Sở. Nếu ỏng có điều gì muốn nói, thì hãy chờ đến đồn cảnh sát nói, giải đi.”
Vài cảnh sát chạy đến và còng tay giải hai người bọn họ đi.
Cưỡng chế áp giải Đường Hải và Đường Lỗi.
Sắc mặt Đường Hải trầm xuống, ông ta không nói một lời nào.
Còn Đường Lỗi thì lớn tiếng kêu la: “ông nội, cứu cháu, cứu cháu, cháu không muốn ngồi tù…”
Dưới ánh mắt của những người nhà họ Đường, Đường Hải và Đường Lỗi bị giải đi. Mãi cho đến khi cảnh sát đi mất thì Đường Tùng mới phản ứng lại, cậu ta len lén dựng ngón tay cái với Giang Thần.
“Cốp!”
Đường Thiên Long tức giận đập cây gậy lèn bàn, giận dữ hét lên: “Giang Thần, mày làm gì vậy hả, đây là việc nhà, cho dù chúng nó có làm sai chuyện gì, mày nói cho tao biết là được rồi, sao phải báo cảnh sát, mày làm vậy sẽ ảnh hưởng như thế nào không?”
Đường Thiên Long vô cùng tức giận, người nhà họ Đường ngơ ngác nhìn nhau không ai dám mở miệng.
Giang Thần hờ hững nói: “Nói với ông có ích lợi gì sao? Cháu tìm được Trương Nguyên, nhưng bị ông ta lật ngược lại tình thế, các người đều không tin Sở sớ, không báo cảnh sát thì làm sao lấy lại được trong sạch cho sở sở. Hơn nữa cháu cũng không tin đám người nhà bác cả, cho nên mới báo cảnh sát để điều tra rõ mọi chuyện, chuyện này còn có thế trách ai được, muốn trách thì hãy trách bọn họ đã hãm hại Sở sở.”
“Mày..:
Đường Thiên Long sắc mặt tái nhợt.
“Còn nữa.
Giang Thần tiếp tục nói: “Sở Sở đã không còn là chủ tịch của Vĩnh Nhạc nữa. Bây giờ cô ấy là chủ tịch của Vĩnh Thái và nắm giữ 90% cố phần của Vĩnh Thái. Trưa hôm nay, sở sở đã nhận chuyến nhượng chức vụ từ ông hai của Vĩnh Thái.
“Phụt!”
Nghe đến đây, Đường Thiên Long tức đến mức phun ra một ngụm máu.
Sau đó hôn mê bất tỉnh.