Đường Thiên Long ngất đi, cả nhà hoảng sợ nhanh chóng chạy tới vây quanh Đường Thiên Long.
“Giang Thần, anh làm gì vậy?” vẻ mặt Đường Sở Sớ cũng đầy vẻ oán trách, cô trách mắng: “Đây là việc nhà, sao có thể gọi cảnh sát? Sao anh không bàn bạc với em, lại tự ý quyết định?”
Máng xong, cô bước nhanh về phía Đường Thiên Long.
Đường Thiên Long tức giận đến mức đau tim ngất xỉu.
Nhưng rất nhanh đã tỉnh lại.
Ống ta ngồi ở trên sồ pha thở dốc: “Được, được lắm rồi, Đường Sở Sở, mày đủ lông đủ cánh rồi, cũng không đặt gia quy của nhà này vào mắt nữa, nếu đã như vậy, tao cũng không có lời gì
hay đế nói, mày đi, mày đi đi, từ nay về sau nhà họ Đường sẽ không còn có Đường Sở Sở nữa.”
“Ông nội…”
Trên mặt Đường Sở Sở mang theo vẻ khó xử, tuy rầng cháu đã mua lại Vĩnh Thái, tuy rằng cháu không còn là chủ tịch của Vĩnh Nhạc nữa, nhưng đơn đặt hàng của những tập đoàn lớn đối với Vĩnh Nhạc sẽ không hủy bỏ, sau này Vĩnh Nhạc vẫn sẽ nhân được đơn đặt hàng của những tập đoàn lớn.”
“Thôi, thôi.”
Đường Thiên Long hơi dừng tay lại.
“Ông à, việc này ông không thế bỏ qua như vậy.” Lý Yến khóc lóc nói: “Đường Hải, Đường Lỗi đều bị cảnh sát bắt đi rồi, cho dù tất cả đều do bọn họ làm, nhưng đây là việc nhà, sao có thê* báo cảnh sát được?”
“Việc nhà?”
Giang Thần lạnh lùng nói: “Hãm hại Sớ Sở là việc nhà sao, may là lần này không xảy ra chuyện gì lớn, nếu để chết nhiều người thì vẫn là việc nhà sao?”
“Cậu…”
Lý Yến chỉ vào mặt Giang Thần, sắc mặt bà ta tái xanh: “Cậu là cái thá gì, đây là nhà họ Đường, ở đây đến lượt cậu lên tiếng sao?”
“Đúng vậy, đúng là quá đáng/
‘Sao có thể báo cảnh sát được chứ?”
“Việc này nói rõ ràng với nhau là được rồi, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, bây giờ cảnh sát đã tới của bắt người, việc này mà truyền ra ngoài, nhà họ Đường nào còn mặt mũi để gặp mọi người cơ chứ.”
“Đáng chết, con rể chết tiệt.”
Thành viên nhà họ Đường ai cũng đều trách mắng Đường sở Sở và Giang Thần.
Tuy Đường Tùng cảm thấy hả giận.
Nhưng cậu ta cũng cảm thấy Giang Thần làm vậy là hơi quá đáng, đây là việc nhà, lại báo cảnh sát làm lớn chuyện như vậy.
Đường Sở Sở kéo tay Giang Thần, cỏ nhỏ giọng nói: “Giang Thần, rút án đi, việc này mà truyền ra ngoài sẽ ảnh hướng đến nhà họ Đường, hơn nữa em cũng không có chuyện gì, chi bằng mình để mọi chuyện êm xuôi.”
Giang Thần vì cô mà ra mặt, trong lòng Đường Sở Sở cũng cỏ chút cảm động.
Nhưng, người bị bẳt dù sao cũng là người thân của cô.
Giang Thần nói: “Các bộ phận liên quan đã bát tay vào điều tra, có rút án cũng vô dụng, nếu điều tra rõ ràng bọn họ thật sự trong sạch thì rất nhanh sẽ được thả về, nếu bọn họ thật sự có tội thì phải chịu sự trừng trị của pháp luật.”
Giang Thần cũng không muốn buông tha cho người nhà họ
Đường.
Nếu cứ như vậy buông tha thì chắc chằn lần sau sẽ gây ra chuyện nghiêm trọng hơn.