Một người phụ nữ xinh đẹp, mảnh mai trong bộ váy đỏ bước ra khỏi xe.
Lúc xuống xe, cô ta ra một cặp kính râm lớn đeo vào, che gần hết khuôn mặt.
Sự xuất hiện của người phụ nữ này đã làm dậy sóng ánh nhìn của nhiều người qua đường.
Cùng lúc đó, Đường Sở Sở cũng đă đến bên ngoài tòa nhà tập đoàn Giang Long.
Nhìn tòa nhà mười tám tầng, Đường sở sở có chút ngấn ngơ.
Lúc này, cô cũng có chút căng thẩng.
Sắp được gặp lại người đã cứu mình mười năm trước.
Sắp được gặp lại người đàn ông đeo mặt nạ quỷ đã giải cứu cô khỏi tay của Tiêu Chiến.
Trong đầu cô hiện lên một cảnh tượng.
Cộc, cộc, cộc!
Tiếng giày giẫm trên mặt đất dường như vẫn còn văng vẳng bên tai cô.
Chiếc mặt nạ quỷ hung dữ vẫn hiện lên trong tâm trí cô.
Sau chút thất thần, cô lập tức hít một hơi thật sâu và bước về phía tòa nhà tập đoàn.
Người phụ nữ mặc váy đỏ cũng đi tới, cô ta và Đường sở sở xuất hiện ở cửa gần như cùng một lúc.
Hai người đi đến, nhìn nhau một cái.
“Cf?”
Người phụ nữ mặc váy đỏ nhìn Đường Sở Sở tháo kính râm xuống: “Sờ Sờ, là cậu sao?”
“Cậu, cậu là?”
Đường Sở Sở nhìn người phụ nữ cao gầy mặc váy đỏ, tóc xoăn
gợn sóng, đôi môi đỏ mọng gợi cảm, nhất thời không nhận ra.
“Tớ là Hứa Tinh.”
“A, Hứa Tinh, là cậu sao?”
Đường sở sớ kêu lên.
Hứa Tinh là bạn học cấp ba của cô.
Bạn thân nhất thời học cấp ba.
Sau khi xảy ra chuyện, Hứa Tinh chuyển trường, nghe nói rằng cô ta đã đi sang nước ngoài du học.
Không ngờ lại gặp Hứa Tinh ở đây.
Hứa Tinh bước lên trước, cô ta nắm lấy tay Đường sở sở khuôn mặt xinh đẹp nở một ý cười: “Thật là trùng hợp, đi thôi, tìm một chỗ ngồi tán gẫu.”
“Được thôi.”
Đường sở sở cũng rất kích động.
Đã mười năm không gặp nhau.
Cách tập đoàn Giang Long không xa, có một quán cà phê.
“Sở Sở, tớ mới trở về nước không lâu, chuyện của cậu tớ cũng có nghe nói tới, không ngờ những năm qua cậu lại phải chịu nhiều đau khố như vậy, may mà cậu qua khỏi.”
“Đừng nói về tớ nữa, hẫy nói về cậu đi, mười năm nay cậu đã chạy đi đâu vậy?”
“Haizz….”