“Cô Hứa à, chủ tịch chỉ bảo cho cô sở Sở vào, cô cứ đi sát hạch trước đã, nếu như có thể qua, cô vẫn có thế gặp được cậu ấy mà.” Nói xong, ông ấy quay sang dặn dò Tân Sương: “Sương Nhi, con đưa cô Sở sở đến gặp cậu chủ nhé.”
“Dạ.”
Tân Sương chỉ thoáng nhìn đã bị đường nét xinh đẹp của Đường Sở Sở làm ngấn người, sau đó lập tức đưa tay: “Mời.”
Đường Sở Sở hít sâu một hơi, cố khiến mình bình tĩnh lại.
Theo sự hướng dẫn của Tân Sương, cô tìm đến văn phòng chủ tịch.
Trong gian phòng rộng lớn, một người đàn ông mặc âu phục tráng, dáng người cao ráo, đang đứng ngầm nhìn cảnh thành phố đằng sau tấm kính thủy tinh.
“Thưa chủ tịch, Sở Sở đến rồi ạ.”
Giang Thần vần đang đứng quay lưng, phất tay nói: “Tôi biết rồi, cô ra ngoài đi.”
“Vâng.”
Tân Sương quay người rời đi.
Đường Sờ Sở đứng trong phòng làm việc, nhìn người đàn ông ngay trước mặt mình.
Người đàn ông cao khoảng mét tám mặt âu phục tráng, tóc húi cua. Cô vẫn chưa nhìn thấy mặt của Giang Thần, nhưng từ bóng lưng này, cô có thế đoán được người này nhất định sẽ rất điển trai.
Lúc này Đường Sở Sở không khỏi hồi hộp.
“Cậu…”
Tuy cổ họng động đậy, nhưng chỉ thốt ra được một từ. Giờ Giang Thần mới xoay người lại.
Đường sở sở nhìn không chớp mát.
Nhưng trong nháy mắt ấy, cô chỉ nhận được sự thất vọng.
Cô vẫn không thế thấy mặt Giang Thăn, bởi anh đang đeo mặt nạ, không phải mặt nạ quỷ như Tân trước, mà là một chiếc mặt nạ màu bạc che hơn nửa bèn mặt, chỉ để lộ mat, lỗ mũi, miệng với cằm.
Giang Thần xoay người nhìn sở sở.
Thấy được vẻ căng thẳng trên gương mặt cô, anh cười nhạt,
nói: “Không cần câu nệ đâu, ngồi đi.”
Lúc này Đường Sở Sở mới hoàn hồn, cô ngồi xuống ghế sô pha. Giang Thần ngồi xuống chiếc ghế đối diện.
“Cậu… Cậu Giang, cảm ơn cậu đã chiếu cố tôi thời gian qua.”
Đường Sở Sở mở miệng nói, giọng có hơi run.
Có thể dề dàng nhận ra cô thật sự rất căng thẳng.
Giang Thần khéo léo gạt đi: “Nếu không nhờ có em, có lẽ tôi cũng chôn thân trong biển lửa mười năm trước rồi. Tôi biết mười năm qua em phải chịu rất nhiều tủi nhục, những điều tôi làm căn bản không đủ đền bù những tổn thương của em.”
Giang Thần nói thật lòng.