“Mẹ, biệt thự đó sang trọng quá, biệt thự nhà họ Đường không thế nào so được. Mẹ, khi nào chúng ta dọn vào đó đây?”
Giang Thần ở trong bếp, nghe thấy giọng nói kích động của Đường Tùng truyền đến từ phòng khách.
Ngô Mẳn cũng phấn khích nói: “Mẹ, con lớn thế này cũng chưa từng nhìn thấy cho biệt thự sang trọng như vậy bao giờ. Chúng ta mau dọn đến đó đi, con muốn ở căn phòng gân cửa ra vào ở tầng hai, ban công đó thật là to.”
Giang Thần bưng cơm đã làm xong đi ra, gọi: “Ăn cơm thôi.”
Nhìn thấy Giang Thần, tâm trạng tốt đẹp của Hà Diẻm Mai bống chốc bị phá hoại.
Bà ta đứng lên, trách móc: “Giang Thần, sao da mặt cậu dày vậy? Như vậy còn chưa chịu đi? Chẳng lẽ thật sự muốn tôi cầm chối đuổi người sao?”
“Mẹ…” Trên mặt Giang Thần mang theo vẻ khó xử.
“Đừng gọi tôi là mẹ, tôi không có đứa con rể vô dụng như cậu. Tôi nói cho cậu biết, hôm nay cậu nhất định phải ly hôn với Sở Sở, tôi phải dọn vào biệt thự lớn để ở, tôi phải bát đầu hưởng phúc rồi.”
Đường Tùng đi đến, vẻ mặt mang theo sự cầu xin: “Giang Thần, tôi xin anh đấy, anh ly hôn với chị sờ sở đi, tôi không muôn có một ông anh rê’ vô dụng như anh, anh không thế cho tôi xe sang, không thế cho tôi nhà đẹp, không thê’ cho tôi cuộc sống mà tôi muốn.”
Giang Thần bất lực sờ sờ mũi.
Không phải chỉ là tiền thôi sao, thứ anh có nhiều nhất chính là tiền.
Chỉ là những người này không tin anh mà thôi.
Tiếng ồn trong phòng khách khiến Đường Sở Sở không thế nào yẻn giấc.
Cô lạnh mặt đi ra, nhìn người nhà, lạnh giọng nói: “Cậu Diệp đã nói rồi, đây là quà trả ơn cứu mạng cho con, không phải sính lễ, các người muốn dọn vào biệt thự lớn thì cứ dọn, sau này đừng nhác đến chuyện ly hôn nữa.”
Giang Thần cảm kích nhìn Đường sở sở một cái.
Đường Sở Sơ cũng nhìn anh một cái.
Mặc dù ngoài miệng cô không nói gì, nhưng ánh mẳt của cô lại
chứa đựng sự thất vọng.
Dù là ai cũng thích một người đàn ông đạt được thành tựu trong sự nghiệp, chứ không phải là một người đàn ông cả ngày ở nhà nấu cơm, không biết phấn đấu vươn lên.
“Con đến Vĩnh Thái đây.”
Bỏ lại một câu, sau đó Đường sở sờ xoay người rời đi.
Ánh mắt của cỏ không lọt qua được mẳt của Giang Thần.
Giang Thần nhìn thấy được sự thất vọng từ trong ánh mất của
cô.
Xem ra sau khi gặp cậu Giang bí ấn, ánh mât Đường sở sở nhìn anh thật sự đã thay đối một cách vô thức rồi.
Người nhà họ Đường nghe thấy có thế dọn vào biệt thự lớn thì đều phấn khích hán lẻn, bắt đầu chụm lại với nhau, bàn bạc xem nên chọn ngày tốt nào đế dọn vào.
Còn Giang Thần thì bị bỏ quên.
Anh cũng không đế tâm đến chuyện này.
Anh ngồi trên ban công, hút thuốc, suy nghĩ chuyện đời người.
Đường Sở Sở mới đi không bao lâu, Đường Thiên Long đã tìm đến tận cửa rồi.
Nhà họ Đường đã dùng tất cả quan hệ, muốn cứu Đường Hải
và Đường Lỗi ra, nhưng đều không có tác dụng.