Kim Vũ nói, chuyện này là do Giang Thần báo cảnh sát, muốn thả người thì cũng phải được sự đồng ý của Giang Thẫn, nếu không có tìm ai cũng vô dụng, vì vậy, Đường Thiên Long đã tự mình đến đây.
Người nhà họ Đường đều không cho ỏng ta sâc mặt tốt.
Bây giờ bọn họ đã hoàn toàn tách khỏi nhà họ Đường, còn sáp chuyến vào biệt thự lớn đế ở rồi, không cần phải nhìn sầc mặt của Đường Thiên Long nữa.
“Bố, bố đến đây làm gì?”
Trén sofa trong phòng khách.
Vẻ mặt Hà Diễm Mai lạnh nhạt, vốn dĩ không xem để gia chủ như Đường Thiên Long vào mát.
Đường Thiên Long nhìn về phía Giang Thần, nói với giọng điệu ra lệnh: “Giang Thần, lập tức gọi điện thoại rút lại vụ án, thả Đường Hải và Đường Lỗi ra.”
Giang Thằn tỏ vẻ không đế tâm: “õng nội, đã làm sai thì phải chịu sự trừng phạt của pháp luật, nếu lần này dễ dàng tha cho bọn họ, lần sau bọn họ sẽ ngày một tệ hại hơn.”
“Đồ khốn, không cân mày phải dạy tao.” Đường Thiên Long tức giận.
Hà Diễm Mai nhìn Giang Thần, nói: “Giang Thần, được rồi, gọi điện thoại rút lại vụ án đi, dù sao cũng là người một nhà, đừng
Hà Diềm Mai nói, Giang Thần mới gật đầu, anh không có số điện thoại của Kim Vũ, chỉ có số của Hoác Đông.
Anh gọi thẳng qua cho Hoẳc Đông.
“Chuyện cúa nhà họ Đường tỏi rút lại, không truy cứu trách nhiệm nữa.”
Nói xong, anh lập tức cúp máy.
Đường Thiên Long hừ lạnh một tiếng, sau đó đứng dậy rời đi.
“BỐ, đi cấn thận nhé.” Hà Diễm Mai nâng cao giọng, giả vờ gọi một tiếng.
“Thật hả giận.” Đường Tùng cười phá lên: “Mặc dù Giang Thần có hơi nghèo, nhưng việc làm lần này thật sự rất hả giận. Su lần này, để con xem thằng nhóc Đường Lỗi có còn dám đắc ý ra oai trước mặt con nữa hay không.”
“ừm.” Hà Diễm Mai cũng gật đầu.
Lần này Giang Thần báo cảnh sát bát người, trả lại sự trong sạch cho Sở Sở, đúng là đã làm không sai.
Nhưng như vậy thì sao chứ?
Cũng chí là báo cánh sát thôi mà.
Nếu đổi lại là cậu Ngụy hay cậu Giang bí ẩn kia, chầng cần phải
báo cảnh sát, dùng khả năng của mình là có thể giải quyết rồi.
“Giang Thần, đừng tưởng cậu giúp Sở Sở là không cần ly hôn nữa, tôi nói cho cậu biết, hai đứa nhất định phải ly hôn.”
Hà Diềm Mai nói xong, lại ngẫm nghĩ, lấm bẩm: “Chác bên cậu Giang bí ẩn không có hi vọng rồi, xem ra phải tìm cậu Ngụy thôi. Không được, mình phải gọi điện thoại hẹn cậu Nguy ra ăn bữa cơm mới được.”
Bà ta nói là làm ngay.
“Cậu Nguỵ à, tỏi là mẹ của Sở Sở đây. Đúng vậy, chính là tỏi. Tối nay cậu có thời gian không? Sở Sớ muốn mời cậu ăn bữa cơm, được được, vậy quyết định như vậy nhé.”
Sau khi Hà Diễm Mai cúp điện thoại, trên mặt nở nụ cười xán lạn.
Giống như Nguy Tri đã là con rế của bà ta vậy.
“Nguy Tri?”
Giang Thần híp mát.
Xem ra giờ là lúc cho Ngụy Tri một bài học rồi.
Dám tơ tưởng đến vợ anh, thật là tự tìm cái chết mà.