Nếu như Giang Thân cỡ chút nâng lực vã tiến bộ thì mẹ cô cũng không đến mức đi khâp nơi tìm đối tượng cho cô.
Nhìn thấy vẻ mặt muốn nhảy lầu của Hà Diêm Mai cô khóc lóc rồi nói: “Mẹ, mẹ đừng làm ầm ĩ nữa, con đi được chưa, con đi…”
Giờ Hà Diêm Mai mới dừng lại rồi ra lệnh: “Vậy còn đứng đực ra đó làm gì, mau di thay d’ô di.”
Đường Sớ Sớ túi thân trớ về phòng đi thay đồ.
Còn Giang Thần thì im lặng ngòi ở sô pha.
Rất nhanh Đường sở sở đă thay sang một bộ váy bó sát sau đó cà nhà đi đến Mỹ Vị Hiên.
Ngụy Tri đã sớm đặt một phòng ở Mỹ Vị Hiên và đó còn là phòng riêng lát đá cao cấp nhất.
Sau khi biết thản phận cúa Giang Thần vốn đĩ anh ta không muốn đến nhưng Giang Thần báo anh ta đến nên anh ta không thế không đến.
Năm giở anh ta đã đến Mỹ Vị Hiên đợi rồi.
Anh ta ngồi đợi tận hai tiếng đồng hồ.
Mãi đến bảy giờ nhà Đường Sở Sd mới xuất hiện.
Dưới sự chi dẳn cúa nhân viên phục vụ đám người Đường Sớ Sớ đã đi vào phòng riêng lát đá.
Hai tiếng đòng hò nãy Ngụy Tri đửng ngòi không yẻn.
Măi đến khi người đi vào anh ta mới phản ứng lại lau mồ hôi trên mặt rồi nhanh chóng dứng lên cung kính chào đón: “Cô Sở Sở, cô đến rồi, cháu chào cô, chào chú.”
Thấy Giang Thần đang đi ở phía sau anh ta không khỏi rùng mình.
Có câu không ai đánh người chạy lại.
Ngụy Tri nhiệt tinh như vậy Đường sờ sờ cũng không đánh xụ mặt, cõ mỉm cưõi vởi anh ta rồi nói: “Anh Ngụy, đã để anh đọi lâu.“
“À, không sao, không sao, tôi cũng mới đến, cô Sớ Sớ, ngồi đi…”
Ngụy Tri chão hỏi mọi người ngồi xuống.
Đường sở sở vừa ngồi thì cố Dật Hiên đi vào, anh ta đi đến nở nụ cười sảng lạn: “Cô sở sở, cô đến rồi.”
Nói rồi anh ta búng ngón tay.
Mấy nhân viên phục vụ xinh đẹp bưng quà đi vào.
Có váy, có dây truyền, tủi xách.
“Cô Ser Sở, tôi dã tìm kiếm mấy thứ này rất lâu đấy.”
Đường Sớ Sớ cau mày.
Mỗi lãn đến cố Dật Hiên đều rất nhiệt tỉnh vởi cô, tặng cô rất nhiều đò, cõ cũng đã từ chối rất nhiêu lần.
“Anh CỔ, làm thế này thi ngại quá.” Hà Diễm Mai đứng lên miệng thi nói không cần nhưng lại nhận hết mấy món quà.
“Mẹ, mẹ làm gì vậy, không được lấy.” Đường Sớ Sà vội vàng nói.
Hà Diễm Mai CƯỜI nói: “Không thế phụ lòng cúa cậu Cố.”
“Đúng thế.” cổ Dặt Hiên nói: “Chi lè chút đò, không đáng là bao.”
“Cô nhận thay Đường Đường.” Hà Diềm Mai mỉm cười xán lạn.
Lúc này bà ta nhận quà mỏi cả tay, cười không nhặt được miệng.
Cố Dật Hiên tặng quà xong bèn nhanh chóng rời đi.